Sủng Phi Trùng Sinh - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:26:54
Lượt xem: 49
Xe ngựa đi được nửa đường, Cố Loan không nói câu nào với Triệu Quỳ, đương nhiên, Triệu Quỳ cũng không hề mở miệng.
Mặc dù Cố Loan vẫn luôn nhìn vào khe hở của màn trúc, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Triệu Quỳ vẫn đang nhìn nàng.
Nàng mím môi.
Sự việc ngoài ý muốn hôm trước, kỳ thật Cố Loan không có tức giận Triệu Quỳ, chẳng qua là nàng cảm thấy khó xử, không biết nên làm sao tiếp tục đối mặt với Triệu Quỳ.
“A Loan, có phải đến Hầu phủ, nàng cũng không có ý định nói chuyện với ta hay không?”
Yên lặng quan sát nửa ngày, Triệu Quỳ nhịn không được, thấp giọng hỏi.
Lông mi Cố Loan giật giật, nghiêng đầu về phía màn trúc, nàng cũng không muốn để người nhà lo lắng.
Triệu Quỳ cười khổ: “Bây giờ nàng không để ý tới ta, nàng dám cam đoan, đến Hầu phủ sẽ không lộ ra sơ hở?”
Cố Loan cúi đầu, nắm chặt tay.
Tiểu cô nương d.a.o động, Triệu Quỳ vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, tay kia ôm người vào trong ngực, tựa cằm vào đỉnh đầu nàng xin lỗi và cam đoan: “A Loan, ngày đó là ta sai rồi, ta cam đoan về sau sẽ không đối với nàng như vậy nữa, nàng đừng tức giận?”
Ngày mai hắn phải tiến cung làm công vụ, mỗi ngày chỉ có ban đêm mới có thể gặp nàng, nếu như hai người cứ tiếp tục tương kính như tân như vậy, Triệu Quỳ chịu không được, hơn nữa, đúng là hắn sai, sai thì phải đền bù kịp thời. Mẫu thân mất sớm, nhưng Triệu Quỳ nhớ rất rõ, lúc mẫu thân còn sống, phụ hoàng đối với mẫu thân chính là như thế, chỉ cần có thể dỗ dành mẫu thân hết giận, ngay cả thể diện đế vương uy nghiêm, phụ hoàng đều không để ý.
Cố Loan cũng sợ tiếp tục giằng co như vậy sẽ bị người nhà nhìn ra manh mối, nếu Triệu Quỳ đủ thành tâm, nàng thuận thế hỏi: “Vương gia nói là thật?”
Triệu Quỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Nếu như nuốt lời, phạt ta…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Cố Loan không khỏi giương mắt nhìn lại, lời thề nói đến một nửa, hẳn là hắn muốn đổi ý, còn muốn tiếp tục làm ẩu? Nghi ngờ của nàng đều hiện lên trong mắt, Triệu Quỳ cười, nhanh chóng hôn một cái trêи gương mặt của nàng, tiếp tục nói: “Nếu như nuốt lời, phạt vết thương kia của ta vĩnh viễn không khỏi.” Miệng nói chuyện, tay thì lôi kéo tay Cố Loan, đặt vào miệng vết thương bên bụng trái của hắn.
Cố Loan nghe xong, liền biết Triệu Quỳ hứa hẹn là dỗ dành người!
Nàng thẹn quá thành giận, rút tay về.
Triệu Quỳ không sợ nàng giận, chỉ sợ nàng thật yên lặng lạnh nhạt hắn.
“A Loan, ta thích nàng như vậy.” Ôm chặt người, Triệu Quỳ dán vào tai nàng nói, bởi vì thích, cho nên hắn không thể dừng tay, Triệu Quỳ hi vọng nàng có thể quen thuộc, dù sao chỉ là chuyện bí mật giữa phu thê, ở trước mặt hắn, nàng còn xấu hổ gì nữa?
“Chàng buông ra.” Nhiệt độ cơ thể của nam nhân vốn nóng hơn nàng, lúc này vẫn là mùa hạ, Cố Loan đã chê hắn vô lại, lại chê hắn nóng, nghiêm mặt giằng co.
Không biết là bởi vì nóng hay là bị Triệu Quỳ thổi khí vào tai, hoặc là nhắc lại sự xấu hổ của buổi trưa hôm đó, gương mặt Cố Loan hồng hồng, tiểu mỹ nhân mười sáu tuổi nghiêm trang cự tuyệt, lại không biết như vậy càng dễ kϊƈɦ thích ham muốn của nam nhân. cả ngày hôm qua Triệu Quỳ đều không nhìn thấy Cố Loan, đã rất nhớ, bây giờ người trong ngực, bầu không khí giằng co cũng bị phá vỡ, Triệu Quỳ liền ỷ vào thân thể mình cường tráng, bưng lấy khuôn mặt Cố Loan bắt đầu hôn.
Tay Cố Loan vỗ bả vai hắn, càng đập càng không còn sức lực, cuối cùng bị Triệu Quỳ ép vào góc xe khi dễ một hồi lâu.
“Vương gia, vượt qua ngõ kia là đến Hầu phủ.”
Xa phu Ninh Vương phủ võ công hơn người, thính giác tốt, nghe thấy chủ tử đang làm chuyện xấu bên trong, xa phu uyển chuyển nhắc nhở.
Triệu Quỳ nghe vậy, không thể không buông lỏng miệng nhỏ mê người của Vương phi nhà mình ra.
Cố Loan đã không còn tâm tư tức giận với hắn, đẩy Triệu Quỳ ra, nàng bối rối chỉnh lại y phục, búi tóc.
Cô nương gia da mặt mỏng, Triệu Quỳ cũng giúp đỡ nàng, nhất là đồ trang sức trêи đầu bị sai lệch, Cố Loan không nhìn thấy.
Hắn giúp nàng sửa đồ trang sức trêи đầu, Cố Loan vừa tức vừa bất đắc dĩ cúi đầu để thuận tiện cho hắn làm, trong lúc vô tình, lại phát hiện chỗ áo bào của Triệu Quỳ…
Toàn thân Cố Loan muốn bốc hỏa, coi như nàng có sửa soạn chỉnh tề đi nữa thì như thế nào, Triệu Quỳ tiếp tục như vậy, ai cũng biết hai người trong xe làm chuyện gì?
“Chàng, chàng…” Cố Loan tức giận đến muốn khóc, ngày về nhà ngoại quan trọng như vậy, lại sắp hủy ở trêи người hắn!
Triệu Quỳ kỳ quái cúi đầu, thoáng nhìn chỗ khiến Cố Loan tức giận, Triệu Quỳ cười, quay lưng đi nói: “Chờ một lát.”
Cố Loan nhẫn nhịn một bụng lửa, dù sao nàng quyết định rồi, trước khi xe ngừng Triệu Quỳ không khôi phục được, nàng liền tự mình xuống xe, làm bộ Triệu Quỳ không đến!
Trêи người Triệu Quỳ còn mối thù, hắn muốn Cố Loan, tự nhiên tạm thời quên đi thù hận, nhưng nghĩ đến mẫu thân chết, Triệu Quỳ rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
“Được rồi, A Loan yên tâm, ta có chừng mực.” Triệu Quỳ quay lại, ánh mắt cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cố Loan lặng lẽ ngắm hắn một chút, xác định nhìn không ra, cuối cùng yên tâm.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa dừng trước cửa Thừa Ân Hầu Phủ.
Con rể bình thường bồi nữ nhi về nhà ngoại, các trưởng bối chờ trong sảnh đường là được, nhưng Cố Loan gả vào Hoàng gia, bây giờ nàng là Ninh vương phi tước, sau đó mới là Tứ cô nãi nãi Cố gia, bởi vậy, ngày lại mặt hôm đó, từ Tiêu lão thái quân, cho tới tiểu nhi tử của Đại công tử Cố Cẩn cũng chính là Cố Loan chất tử, đều đã sớm đến tiền viện đợi, các quý nhân vừa đến, năm đời người toàn bộ ra quỳ nghênh.
“Tằng tổ mẫu mau mời đứng dậy!”
Nhìn thấy tằng tổ mẫu tóc trắng xoá hành lễ với mình, mắt Cố Loan cay cay, xông lên trước đỡ Tiêu lão thái quân dậy.
Tiêu lão thái quân cười híp mắt dò xét Cố Loan, thấy tiểu cô nương khí sắc hồng nhuận, không có gầy hơn trước khi gả, bờ môi còn mang chút ướt át, Tiêu lão thái quân cũng không khó suy đoán được tình hình trong xe ngựa. Lại nhìn Triệu Quỳ ôn hòa hơn so với ngày thường, Tiêu lão thái quân an tâm, tân hôn phu thê trẻ tình cảm tốt, về sau không sợ phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-phi-trung-sinh/chuong-61.html.]
Cùng lúc đó, Triệu Quỳ cũng miễn hành lễ với những người khác trong Hầu phủ.
Du thị vội vàng quan sát nữ nhi trước.
Cố Sùng Nghiêm đã nhìn hết nữ nhi hết một lượt, ánh mắt lướt qua đôi môi kiều nộn của nữ nhi, lại nhìn Triệu Quỳ, sắc mặt Cố Sùng Nghiêm không tốt lắm, hắn cực khổ nuôi lớn nữ nhi như một đóa hoa, nâng trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, chỉ chớp mắt lại bị vị cháu họ hoàng gia Triệu Quỳ này càn rỡ đoạt đi, cũng không phải là hắn tự mình chọn lựa con rể, Cố Sùng Nghiêm rất không cam tâm!
Triệu Quỳ nhìn ra nhạc phụ đại nhân không cam lòng, nhưng hắn không quan tâm, dù sao hắn đã cưới Cố Loan.
Sau khi vào viện, nam nữ khách liền tách ra ngồi.
Cố Sùng Nghiêm không chào đón Triệu Quỳ, Cố Đình đã mười sáu tuổi, mặc dù trong lòng vẫn kính nể Triệu Quỳ, lại lựa chọn đứng một đầu tuyến cùng phụ thân, hi vọng thái độ của hắn cùng phụ thân có thể khiến cho Triệu Quỳ có chỗ kiêng kị, đừng khi dễ muội muội. Trang Ca lại không hiểu khổ thân của phụ thân, huynh trưởng, ghé vào bên người vương gia tỷ phu hỏi đông hỏi tây, khiến Triệu Quỳ cảm nhận được một tia ấm áp đến từ tiểu cửu tử (em vợ).
“Bài tập của ngươi đều viết xong rồi?” Cố Sùng Nghiêm nhìn không được nữa, trầm mặt hỏi.
Trang Ca nhìn phụ thân, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tổ mẫu nói hôm nay tỷ tỷ lại mặt, cho con một ngày nghỉ.”
Cố Sùng Nghiêm đen mặt, tiểu tử thúi này, mỗi ngày mạnh miệng cùng hắn, sớm muộn hắn phải thừa dịp lúc mẫu thân ra cửa hung hăng đánh nhi tử một trận!
Hậu viện, đối với sự quan tâm của tằng tổ mẫu, tổ mẫu, mẫu thân, Cố Loan khẳng định chỉ chọn tốt mà nói, huống hồ Triệu Quỳ đối nàng xác thực còn tốt. Dáng dấp Triệu Quỳ hung dữ như vậy, trước hôn sự Cố Loan cũng không thể tưởng tượng ngày tháng gả đi, không ngờ Triệu Quỳ ở Ninh Vương phủ tựa như biến thành người khác, sẽ mặt dày vô sỉ nói chút lới khiến người khác cảm thấy xấu hổ, lúc làm sai chuyện, hắn cũng sẽ ăn nói khép nép chịu tội.
Triệu Quỳ như vậy, ở chung sẽ không quá mệt mỏi.
Thân nhân nhiều, một người nói vài lời, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã phải đi dùng cơm, dùng cơm xong, phải lên đường hồi phủ.
Cố Loan rất không nỡ, nàng hạ quyết tâm muốn phòng ngừa Hầu phủ liên lụy đến tranh đấu của Triệu Quỳ cùng Thái tử, cũng quyết định ít về nhà ngoại, hôm nay từ biệt, liền không biết khi nào lại có thể nhìn thấy người nhà, nhất là tằng tổ mẫu tuổi đã ngoài bát tuần.
Trước mặt người nhà không dám biểu hiện ra ngoài, sau khi lên xe ngựa, Cố Loan liền rốt cuộc không có tinh thần.
Tiểu cô nương ỉu xìu, Triệu Quỳ ôm lấy nàng cười nói: “Nhớ nhà tùy thời có thể trở về, tại sao lại thành như vậy?”
Cố Loan không có lên tiếng, có lẽ, Triệu Quỳ cũng không hi vọng nàng xa lánh Hầu phủ.
“Nóng.” Cố Loan nhẹ nhàng lung lay bả vai.
Kỳ thật trong xe cũng để băng, đáng tiếc không có tác dụng, sau đó, Triệu Quỳ lôi một rương nhỏ bằng gỗ tử đàn ra, quả nhiên tìm được một cái quạt xếp ở bên trong.
Hắn lấy cây quạt ra, tự nhiên vô cùng quạt cho Cố Loan.
Cố Loan: …
“Vương gia tự quạt đi.” Hắn tự nhiên tốt như vậy, Cố Loan không quen, Triệu Quỳ bên người, thật giống biến thành người khác.
Triệu Quỳ mặc kệ nàng, tiếp tục quạt.
Cố Loan được hắn quạt một hồi, cũng không được tự nhiên, sau khi xuống xe mới cảm giác được giải thoát.
Buổi chiều Triệu Quỳ đơn độc nghỉ ngơi ở viện trước, mãi cho đến hoàng hôn gió mát chút ít, Triệu Quỳ mới xuất hiện lần nữa, mời Cố Loan đi dạo vườn hoa.
Cố Loan không có việc gì, liền đi theo hắn.
Phong cảnh Vương phủ đẹp, từng bước là cảnh, Cố Loan mới gả tới, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, tâm tình tự giác thư giãn.
Đi mãi, phía trước chính là vườn Khổng Tước, tiểu thái giám đang cho ăn.
Bốn con Khổng Tước đều thu mình, nhàn nhã mổ, nghe thấy tiếng bước chân, con Khổng Tước trắng bên ngoài nhất nhìn sang bên này trước tiên, tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Loan, Khổng Tước trắng “hoa” một tiếng rồi tung lông đuôi trắng như tuyết ra!
Cố Loan khϊế͙p͙ sợ dừng bước, ánh mắt si mê nhìn Khổng Tước.
Càng làm cho nàng trợn mắt há mồm là, một con Khổng Tước xòe lông đuôi, ba con còn lại cũng lần lượt xòe, hai xanh hai trắng đứng thành một hàng, tựa như bốn đóa hoa kiều diễm trêи mặt cỏ nở rộ trong nháy mắt!
Cố Loan rất thích, khóe miệng kìm không được vểnh lên.
Triệu Quỳ cúi đầu nhìn nàng, quen biết Cố Loan lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn, lộ ra nụ cười thật lòng.
Kinh diễm qua đi, Cố Loan nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi Triệu Quỳ: “Bọn chúng làm sao…”
Hỏi một nửa, chú ý tới ánh mắt quá đỗi ôn nhu của Triệu Quỳ, Cố Loan đột nhiên cà lăm, sau đó né tránh.
Đối với sự né tránh của nàng, Triệu Quỳ có chút thất vọng, nhưng vẫn là chủ động giải thích nói: “Khổng Tước xòe đuôi, một là vì tìm phối ngẫu, một là vì phòng ngự.”
Cố Loan nhìn về phía bốn con Khổng Tước kia lần nữa, tìm phối ngẫu, hẳn là không phải, vừa mới nãy bốn con đang chuyên tâm ăn, phòng ngự…
Cố Loan vô thức nhìn về sau, chẳng lẽ trong vườn còn nuôi mãnh thú khác?
Nàng đần độn, Triệu Quỳ cười, nói bên tai nàng: “Bọn chúng sợ ta.”
Vốn dĩ Khổng Tước cũng không sợ hắn, là Triệu Quỳ muốn nhìn Khổng Tước xòe đuôi, lại khinh thường phân phó tiểu thái giám nhiều lần, biết được Khổng Tước sẽ xòa đuôi dọa kẻ địch, cho nên Triệu Quỳ liền dùng tên nhắm chuẩn Khổng Tước, hù dọa mấy lần, Khổng Tước gặp lại hắn, coi như trong tay Triệu Quỳ không có tiễn, bốn con Khổng Tước cũng sẽ ngoan ngoãn xòe ra.
Nhưng Triệu Quỳ còn không có ngốc đến đem chân tướng nói cho Cố Loan.
Cố Loan mơ mơ màng màng, không biết nên hâm mộ Triệu Quỳ, hay là nên đau lòng cho mình, lại gả ngay hung vương đến Khổng Tước cũng sợ hãi.