Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:41:10
Lượt xem: 38
Mỹ Nhân trước giờ chưa từng đi xem mắt, nàng biết ba ba và anh trai của nàng cũng vậy. Nhưng hôm nay hai người này lại tỏ ra vô cùng lão luyện, sáng sớm chuông cửa đã vang lên ba, bốn lần, mở ra mới biết tất cả là người giao quần áo và trang sức mà tối qua ba ba nàng đặt.
Hạo Huyền lấy danh nghĩa là một người đàn ông trưởng thành, có phẩm vị và nhân cách, bày tỏ gu phụ nữ của mình để Mỹ Nhân ăn mặc phù hợp.
Nàng nhìn hai người đàn ông trong nhà còn cao hứng hơn cả mình, không biết nói gì. Dù sao chưa gặp mặt, nói chuyện thì không nói trước được điều gì, nàng cảm thấy chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được, không cần phải phù hợp với mấy cái chuẩn mực mà anh trai nàng nói ra.
Nhưng nàng đương nhiên không cãi lại luật sư, cuối cùng vẫn phải mặc đồ mà anh trai nàng chọn.
Mỹ Nhân ngắm mình trong gương. Nàng mặc áo sơ mi màu trắng, tay dài qua cùi chỏ, chân váy màu đen có họa tiết hình hoa màu trắng li ti dưới lai, dài quá gối, đi cao gót có quai màu trắng, tóc xõa dài quá vai.
Ba ba của nàng trước khi đi làm dặn đi dặn lại nàng: "Nhất định nói năng phải cẩn thận, đừng để lỡ miệng nói ra chuyện con đã từng qua lại với đàn ông khác, nhất là chuyện hai người vừa chia tay. Nhà của vị đồng nghiệp này của ba tư tưởng khá cổ hủ, con nhất định không được để người ta bắt bẻ mình."
Nàng thở dài, cảm giác đi xem mặt chẳng khác gì đi đánh trận. Nhưng ba ba và anh trai cao hứng như vậy, nàng cũng không dám làm phật ý.
Người mà nàng chú ý nhất hiện tại là anh trai của nàng.
Sáng nay Hạo Huyền đã nghỉ làm một buổi để đưa em gái mình đi khám bệnh. Dọc đường lái xe anh vẫn luôn yên lặng, trong xe chỉ có âm thanh của tiếng nhạc phát ra từ radio.
Sự im lặng này khiến mọi tế bào thần kinh của Mỹ Nhân luôn phải căng lên từng phút, nàng thậm chí không dám thở mạnh.
Anh trai của nàng cuối cùng cũng nhận ra không khí trong xe hơi căng thẳng, lên tiếng bắt chuyện với nàng trước: "Em và tên đàn ông đó, ai là người chủ động trước?"
Mỹ Nhân ban đầu là bất ngờ vì câu hỏi của anh ấy, nàng không nghĩ Hạo Huyền lại hỏi mình chuyện này, xem ra anh trai của nàng thật sự suy xét cẩn thận trước khi làm việc.
"Là em chủ động." Nàng lí nhí trả lời.
Hạo Huyền lườm nàng, ánh mắt sắt như dao: "Con gái con đứa, không có ý thức gì cả."
Mập
Mỹ Nhân không dám trả lời, bặm môi, hai tay đặt trước bụng không ngừng xoa vào nhau.
Hạo Huyền lại nói tiếp: "Anh đã nhờ người điều tra qua. Tên đó là cựu tù, chín năm trước ngộ sát người khác trong một cuộc ẩu đả nên bị phán quyết chín năm tù. Điều bất ngờ hơn nữa là..." Anh quay qua nhìn nàng: "... thẩm phán xét xử anh ta chính là ba của chúng ta."
"Cái gì?" Mỹ Nhân thốt lên, suýt nữa đã cắn trúng lưỡi. Nàng kinh ngạc nhìn anh trai mình.
Hạo Huyền vẫn tập trung về phía trước lái xe, không đổi sắc mặt nói: "Với tội danh ngộ sát của anh ta, hơn nữa không có tiền án, lại có uống rượu, lẽ ra chỉ bị phán năm năm tù là cùng, anh ta lại bị phán đến chín năm. Chuyện đồng tiền có thể làm nghiêng cán cân công lý anh không nói, cái quan trọng là ba ba là người xét xử, em nghĩ anh ta có biết chuyện em là con gái của ông ấy không?"
Mỹ Nhân dù ngờ nhệch cũng hiểu được vấn đề, anh ta phải hay không là đang lợi dụng nàng để báo thù ba ba? Nhưng ba ba của nàng sao có thể vì tiền mà phán sai án của người ta được chứ, nàng tin chắc ba ba không phải người như vậy.
Nàng xoa hai tay của mình với nhau, tự hỏi có nên kể rõ ràng chuyện của hai người hay không.
Hạo Huyền thấy nàng im lặng liền hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Mỹ Nhân cắn môi: "Có chuyện này em không biết có nên kể anh nghe hay không."
"Kể đi." Hạo Huyền nhíu mày.
"Tối hôm đó em và Quách Kỳ mới chia tay, em đến quán bar đó uống rượu để giải khuây, uống nhiều đến mức không nhớ gì cả. Theo lời anh ta kể thì em là người chủ động nhào vào người anh ta trước, thậm chí còn ghi âm bảo đảm là mình tự nguyện." Nàng kể rồi quay sang nhìn anh trai mình, quả nhiên sắc mặt anh không tốt lắm.
Hạo Huyền không trả lời nàng ngay, hỏi thêm: "Vậy còn tối hôm qua, anh ta cứu em rồi là em tự nguyên theo anh ta về nhà?"
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/chuong-4.html.]
Hạo Huyền nhíu mày suy xét. Đến khi xe chạy đến bệnh viện rồi anh vẫn chưa trả lời nàng.
Lúc Mỹ Nhân vào phòng khám Hạo Huyền không đi theo nàng.
Vị bác sĩ nữ hơn năm mươi tuổi, sau khi hỏi nàng kĩ càng một lượt thì kê cho nàng một đơn thuốc, dặn kĩ là trong một tháng tới không được quan hệ.
Mỹ Nhân nhận lấy đơn thuốc của bác sĩ, trước khi rời đi có hỏi: "Bác sĩ, như vậy tôi có thai không?"
Bác sĩ nữ lắc đầu: "Có thể vẫn chưa, cô uống thuốc này vào sẽ hủy cái thai đó đi. Đứa trẻ đâu thể thành hình chỉ trong hai ngày được, cùng lắm là mới thụ thai, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe và âm đức của cô đâu, nhưng sau này nhớ cẩn thận, khi xảy ra chuyện người thiệt thòi là phụ nữ chúng ta."
Mỹ Nhân gật đầu đã hiểu, cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Anh trai của nàng đứng ở cuối hành lang của tầng lầu đó nói chuyện. Nàng không biết anh nói chuyện với ai, lúc nàng vừa bước đến đã nghe anh gắt gỏng nói với người bên kia điện thoại: "Mã số là 1222, tên Ngụy Lôi."
Nàng đứng sững tại chỗ.
Hạo Huyền nói xong câu kia liền cúp máy, quay lại đã nhìn thấy nàng đang đứng trân trân nhìn mình.
Anh đương nhiên biết em gái mình đang nghĩ gì nhưng anh không quan tâm, tiến đến cầm lấy đơn thuốc trong tay nàng, hỏi: "Bác sĩ nói gì?"
Nàng lấy lại biểu cảm bình thường, trả lời: "Có thể chưa có, bác sĩ kê cho em một đơn thuốc để hủy nó đi."
"Vậy chúng ta đi lấy thuốc." Hạo Huyền nói rồi cầm tay nàng dắt đi.
Lúc ngồi trên xe, Mỹ Nhân mới hỏi anh: "Khi nãy anh nói chuyện với ai vậy?"
Hạo Huyền mắt vẫn hướng về phía trước, trả lời nàng: "Quản giáo trại giam, anh muốn biết quá trình anh ta ở trong tù thế nào."
Nàng nhắc nhở: "Anh nói là sẽ biết chừng mực."
"Biết rồi."
Mỹ Nhân đến phòng tranh lúc hơn chín giờ. Chị Nguyễn khi đó đã đi gặp khách hàng, trong phòng tranh chỉ có nàng và một đồng nghiệp nam khác.
Nàng xem bản phác họa lần trước của mình sau đó bắt đầu quá trình vẽ màu. Đến khoảng hơn mười một giờ thì bức tranh đã hoàn thành quá nửa, nàng liền thu xếp rồi thay đồ, chuẩn bị đi đến chỗ hẹn với cậu con trai của đồng nghiệp ba nàng.
Người này tên gọi Trình Bách Ngạn, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học Yale ở Mĩ, chuyên ngành lập trình máy tính. Hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng món Âu lúc mười hai giờ.
Mỹ Nhân đó giờ có thói quen đến sớm hơn khoảng hai mươi phút, lúc nàng đến đương nhiên đối phương vẫn chưa đến.
Nàng ngồi trong nhà hàng gọi một ly nước lọc, sau đó lại bắt đầu phác họa vài ý tưởng mới cho tác phẩm kế tiếp của mình.
Phòng tranh nơi nàng đang làm việc có quy tắc, mỗi tháng trung bình một họa sĩ phải hoàn thành ba tác phẩm, không bao gồm đơn hàng của khách. Tác phẩm sau khi hoàn thành sẽ do chị Nguyễn và một đàn chị khác cùng làm ở phòng tranh duyệt, nếu qua sẽ được trưng bày trong triển lãm mỗi quý của phòng.
Mỹ Nhân dạo gần đây có hứng thú với hoa cỏ, lấy nhiều tông màu để trang trí. Nàng đang hăng say vẽ thì cảm giác cứ có người nhìn chằm chằm mình, nàng liền quay lại phía sau nhìn.
Ngụy Lôi đứng ở quầy đặt món đang nhìn nàng. Hắn ta mặc áo sơmi màu trắng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, gương mặt với ngũ quan tuấn tú khiến bao thiếu nữ say mê.
Thấy nàng quay lại hắn liền mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói: "Xin chào."
Nàng bất giác đỏ mặt, quay phắt đầu lại che giấu sự xấu hổ của mình.