Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:56:41
Lượt xem: 20
Ngụy Lôi dập cửa một cái thật mạnh đi ra ngoài, n.g.ự.c vẫn còn phập phồng vì tức giận.
Nếu hắn không nhanh trí đưa nàng đến nơi này, không chừng bây giờ tên họ Thẩm kia phải đi nhặt xác cho nàng rồi, nàng còn yên bình mà nằm đó cãi nhau với hắn sao?
Người phụ nữ này đúng là bị hắn chiều chuộng đến mức lớn mật!
Ngụy Lôi nhìn qua nồi cơm trên bếp vẫn còn cắm điện, đồ ăn trong lồng bàn vẫn còn nguyên si như lúc sáng hắn rời đi, trong lòng lại dâng lên một cỗ phẫn nộ.
Còn dám bỏ bữa, lần sau hắn cho nàng c.h.ế.t đói luôn!
Mỹ Nhân cắn môi nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ không biết làm cách nào để trốn ra ngoài bây giờ. Từ khi đến đây nàng đến cảnh vật bên ngoài còn chẳng biết hình dạng ra sao, huống hồ biết bản thân đang ở chỗ nào. Ngụy Lôi phải nói giấu nàng quá kín kẽ, không chừng bây giờ trốn ra nàng cũng không biết phải đi hướng nào để về nhà.
Nghĩ một hồi nàng cũng không biết đường nào mà lần, bụng lại réo lên một tiếng.
Đã một ngày nàng không ăn uống gì rồi, có thực mới vực được đạo, nhưng mà... tên khốn kia vẫn còn ở ngoài, bây giờ nàng đi ra không phải quá mất mặt sao?
"Cốc cốc." Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Liền sau đó là giọng của Ngụy Lôi: "Ra ngoài ăn cơm đi."
Mỹ Nhân cắn răng, trong bụng suy nghĩ: "Dạ dày không có tội, không thể hành hạ nó được."
Ngụy Lôi nãy giờ bên ngoài đã hâm nóng thức ăn lại, bày ra đầy đủ trên bàn. Hắn nhìn thấy nàng đi ra thì đứng dậy xúc một bát cơm cho nàng, sau đó đẩy về phía trước, tiếp tục cầm đũa ăn phần của mình.
Mỹ Nhân cũng không rỗi hơi mà ngẩng mặt nhìn hắn, chăm chú ăn phần cơm của mình.
Đến lúc ăn gần xong, nàng liền suy nghĩ lúc này có nên hòa hoãn thuyết phục hắn không. Nhưng nàng chỉ vừa hé miệng, hắn đã nói: "Nếu em muốn tiếp tục nói chuyện khi nãy thì không cần phí sức. Em nói một tiếng chúng ta làm một lần."
Nàng nín bặt ngay lập tức.
Tên này bị úng não sao? Mới bình thường được mấy tháng trong đầu lại nghĩ đến loại chuyện đen tối kia rồi?
"Anh không thể nói gì sạch sẽ hơn sao?" Mỹ Nhân buông đũa, miệng bắt đầu nói móc.
"Ồ, miệng tôi dùng để nói những thứ không sạch sẽ như vậy đấy, mấy tháng qua chẳng phải em cũng sống cùng tôi đó sao? Còn ăn cơm tôi nấu, còn ngủ cùng một giường với tôi? Em nói xem, bây giờ là ai không sạch sẽ?" Ngụy Lôi cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, miệng nói một tràng mới dứt.
Mỹ Nhân cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước n.g.ự.c dựa lưng ra phía sau ghế: "Anh muốn cãi nhau sao?"
Phải nói làm sao nhỉ? Ngụy Lôi là một tên thô lỗ cộc cằn. Tuy trước đây bản chất hắn không xấu xí như vậy, nhưng con người đã sống trong hoàn cảnh tồi tệ, buộc phải làm người thối nát thì dù có cố gắng kiềm chế thế nào bản thân cũng không thể biểu hiện ra vẻ đạo mạo được.
Mỹ Nhân vừa nói dứt lời thì đũa trên tay hắn lập tức bị ném bay xuống đất. Giây sau đó tay nàng đã bị túm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xách vai lôi vào phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/chuong-16.html.]
Mập
Mỹ Nhân vừa vùng vẫy vừa kêu la: "Này, anh làm gì vậy? Buông ra mau."
Ngụy Lôi không trả lời nàng một tiếng nào. Vừa bước vào phòng ngủ liền dùng tay ấn nàng xuống giường, sau đó phủ toàn bộ cơ thể to lớn của mình lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy cái miệng đang kêu loạn kia.
Đã mấy tháng không hôn môi, Mỹ Nhân ngay lúc vừa bị hắn cạy khóe miệng ra thì cả người run lên một cái, co rúm lại như cây trinh nữ bị người khác chạm vào.
Phản ứng này của nàng khiến Ngụy Lôi cảm thấy rất thỏa mãn. Chẳng phải nàng vẫn ngại ngùng không phản kháng nữa đó thôi? Rõ ràng là có cảm giác với hắn, vậy mà cứ thích cứng miệng.
Ngụy Lôi hôn nàng một lúc lâu, từ vụng về thành điêu luyện, đến khi Mỹ Nhân khó thở đập lên lưng hắn mấy cái mới chịu buông nhau ra. Từ môi hai người tách ra một sợi chỉ bạc, vừa ướt át lại vừa quyến rũ.
Mỹ Nhân trừng mắt thở hổn hển nhìn hắn. Mất mây giây sau nàng mới ổn định lại được, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, giọng đặc sệt nói: "Anh... anh lưu manh."
Ngụy Lôi cười khẩy, chế giễu nàng: "Không phải chứ, chẳng phải em cũng rất thích bị lưu manh đùa giỡn đó thôi? Khi nãy tôi hôn em, em cũng đón nhận."
Mỹ Nhân trợn mắt nhìn hắn. Hai người thể hình chênh nhau một trời một vực, hắn vừa đè lên người nàng thì nàng đã khó thở rồi, còn sức đâu mà đẩy hắn ra?
Ngụy Lôi vuốt mái tóc bị rối của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mỹ Nhân, đừng khích tôi nữa có được không? Tôi làm mọi việc thật lòng chỉ vì lo cho em thôi. Tôi không dám tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ ra sao nếu như em gặp chuyện, đến lúc đó tôi phải tự giày vò như thế nào mới hết cảm thấy có lỗi với em?"
Mỹ Nhân cắn môi nằm dưới thân hắn nhưng vẫn không nói gì. Những lời thâm tình thế kia nàng lần đầu tiên nghe thấy, biết nói gì đây?
Ngụy Lôi im lặng nhìn nàng một hồi, sau đó mới từ trên người Mỹ Nhân bò xuống, nằm lăn qua bên cạnh nàng.
Hai người im lặng nằm nhìn trần nhà một hồi. Từ lúc gặp nhau ngày hôm nay đến giờ, đây là giây phút bình yên hiếm hoi mà không ai gây hấn với nhau.
Ngụy Lôi vừa nhìn trần nhà, trong đầu thiết nghĩ những lời mình nói vừa rồi đúng là quá thâm tình, quá chân thành, Mỹ Nhân lại là dạng người dễ mềm lòng, hắn tin chắc nàng sẽ âm thầm suy nghĩ đúng sai một hồi, sau đó sẽ tha thứ cho hắn thôi.
Chỉ đáng tiếc đầu óc của đàn ông không được đa đoan như đàn bà, hay nói cụ thể hơn trong trường hợp này, đầu óc của Ngụy Lôi không được sâu xa như của người phụ nữ nằm bên cạnh hắn.
Mỹ Nhân không nghĩ đến chuyện mủi lòng hay mềm tim gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ hắn hôn mình là hết giận rồi đúng không? Vậy ngày mai nàng lén lút một tí, đợi hắn vừa đi làm thì mình cũng trốn ra ngoài, sau đó dò đường đi về nhà.
Dù sao với khả năng của nàng, tiếng Trung lưu loát còn tiếng anh lại không tồi, có gì cũng có thể giao tiếp được, vậy thì sợ gì mà không dám ra ngoài?
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Lôi như thường kệ vẫn nấu cơm, chuẩn bị thức ăn trước ở nhà cho nàng rồi mới đi làm. Hắn còn lo lắng nghĩ thêm, hôm qua nàng không ăn uống gì cả một ngày, sáng nay nấu cơm hắn lại cho nhiều nước một chút, cơm hơi nhão để nàng dễ tiêu hóa.
Tiếng cửa nhà vừa đóng lại, Mỹ Nhân đã bật người ngồi dậy, hé cửa xác định hắn đã thật sự rời đi, sau đó yên tâm thở phào.
Giây tiếp theo nàng liền nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì đi lại tủ quần áo chuẩn bị một chiếc túi nhỏ, bỏ vài bộ đồ vào đó rồi xách ra ngoài.
Vốn dĩ nàng không định ăn sáng mà nhanh chóng rời đi để tranh thủ thời gian, nhưng Ngụy Lôi sáng nay vậy mà làm thịt kho hột vịt, đúng món khoái khẩu của nàng, Mỹ Nhân liền nghĩ ăn một bữa sáng để chắc bụng cái đã, sau đó có đi cũng không muộn.