Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:51:55
Lượt xem: 26
Hai năm trước...
Sau khi Mỹ Nhân rời khỏi phòng bệnh, Ngụy Lôi liền gọi điện đến nhờ Cừ Lập làm hồ sơ xuất viện giúp mình.
Cừ Lập là người nghĩa khí, nửa tiếng sau đã có mặt ở quầy hành chính của bệnh viện để đóng tiền viện phí và làm hồ sơ xin xuất viện cho hắn.
Trong lúc chờ đợi Ngụy Lôi được một điều dưỡng nam giúp thay đồ và dọn quần áo vào túi.
Cùng lúc đó bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Ngụy Lôi biết Cừ Lập chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy, bước ra xem thì mới thấy là Thẩm Khải Trạch.
Ông ta mặc đồ vest màu đen, cà vạt xanh biển sọc trắng, dáng người phốp pháp, nước da màu bánh mật.
Hắn mời ông vào phòng, sau khi rót trà xong thì cũng khách sáo mở lời, dù biết mà vẫn hỏi: “Ông là...?”
Thẩm Khải Trạch hôm nay đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, dù ông dùng cách gì cũng phải khiến Ngụy Lôi rời khỏi con gái của mình.
Thẩm Khải Trạch không đụng đến ly trà đặt trên bàn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi là ba của Mỹ Nhân, lý do tôi tìm đến đây hôm nay là gì chắc cậu cũng đã đoán ra.” Ông ta cẩn thận dò nhìn nét mặt của hắn, nói: “Tôi biết cậu và con gái tôi gần đây đang qua lại với nhau.”
Ngụy Lôi mím môi, nét mặt hơi căng thẳng. Hắn biết mà, chung quy vẫn là không thể trốn tránh, chuyện hai người phải chia cách chỉ là sớm hay muộn.
Giọng của Thẩm Khải Trạch vẫn tiếp tục vang lên: “Tôi rất cảm kích việc cậu đã cứu con gái tôi, nhưng đó là trước khi biết Minh Phù dùng điện thoại của cậu để gọi con gái tôi đến nhà kho đó. Còn bây giờ, với tư cách là một người cha, tôi chỉ hi vọng cậu hãy tránh xa Mỹ Nhân càng xa càng tốt, đừng để thế giới đen tối của cậu vấy bẩn con bé.”
Ngụy Lôi hô hấp khó khăn, hai bàn tay đan vào nhau, mồ hôi trên thái dương rơi xuống thành đường. Hắn lại căng thẳng trước những lời của lão già trước mặt, c.h.ế.t tiệt.
Thẩm Khải Trạch thấy cậu mãi không chịu nói gì, liền đoán là do muốn có vật trao đổi. Ông lấy trong túi áo vest ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt nó trên bàn rồi nói tiếp: “Đây là tiền bồi thường tổn thất cho cậu, trong thẻ là 100 vạn tệ, cậu cứ dùng thoải mái. Tôi biết cậu vừa ra tù nên còn gặp nhiều khó khăn, công việc ở quán bar cũng không thể là cần câu cơm lâu dài được. Nếu cậu chấp nhận rời khỏi thành phố này, không bao giờ trở lại nữa, tôi sẽ tìm một công việc vừa sức mà thu nhập khá cho cậu.”
Ngụy Lôi bị thái độ trịch thượng của ông làm cho vô cùng ngứa ngáy trong lòng, bản tính giang hồ trong m.á.u suýt chút nữa lại bộc phát.
Hắn liên tục phải nhắc nhẩm trong lòng thân phận của người trước mặt là ba của Mỹ Nhân mới kiềm chế không lao lên đ.ấ.m vào gương mặt tròn trịa của Thẩm Khải Trạch.
Thẩm Khải Trạch nói xong những gì muốn nói, im lặng chờ đợi câu trả lời của Ngụy Lôi.
Ông thấy hắn nhếch môi, ném cho mình một cái nhìn đầy thù hận, giọng nói không nhanh không chậm: “Thẩm phán Thẩm, được ông chiếu cố thế này tôi tự cảm thấy bản thân quá may mắn.”
Thẩm Khải Trạch ngạc nhiên nhìn người ngồi trước mặt mình, hắn vậy mà biết ông làm nghề gì.
“Chúng ta trước đây có quen biết sao?” Ông hỏi hắn.
Mập
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/chuong-10.html.]
“Đúng vậy, lần đầu chúng ta gặp nhau là trong phiên tòa xét xử tôi, ông ngồi ở ghế thẩm phán, tôi ngồi ghế bị cáo.” Hắn trả lời bằng giọng đùa cợt.
Thẩm Khải Trạch nghe tới đây thì sắc mặt đại biến, giọng nói cũng trở nên lo lắng: “Cậu đã biết tôi là ai từ trước, như vậy cậu tiếp cận Mỹ Nhân là vì muốn báo thù tôi? Cậu...”
Ngụy Lôi cầm ly trà lên, thong thả uống. Cảm giác vị thế của bản thân phút chốc thay đổi thế này đúng là rất sảng khoái.
Hắn nhìn gương mặt dần trắng đi của người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình, nụ cười trên môi càng đậm hơn, ngữ khí cũng thong dong: “Ông không phải lo, tôi không có hứng thú lên kế khoạch cho một màn báo thù đặc sắc như vậy.”
Thẩm Khải Trạch trong lòng xoắn xít lo lắng nghĩ, nếu hắn đã không muốn lợi dụng Mỹ Nhân để trả thù ông, vậy thì tột cùng là muốn làm gì?
Ngụy Lôi lại tiếp tục nói: “Huống hồ tôi là người thức thời, việc tôi làm là sai, nhận sự trừng phạt cũng đúng, tôi sao phải báo thù ông chứ, thẩm phán Thẩm?” Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt ông, lời nói vừa nghiêm túc lại như có chút đùa giỡn.
Thẩm Khải Trạch lúc này bị suy nghĩ của mình tự làm cho rối rắm, trong lòng hoàn toàn chỉ nghĩ đến chuyện con gái của mình liệu có bị Ngụy Lôi lợi dụng hay không. Khi nghe đến lời hắn vừa nói ra liền thở phào một hơi, chỉ cần không phải là Mỹ Nhân, nàng là con gái bảo bối của ông, là vật tưởng niệm duy nhất đối với người vợ xấu số của ông, ông không thể để nàng gặp nguy hiểm.
Ngụy Lôi nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Khải Trạch, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa có chút ghen tỵ. Nếu ba hắn cũng còn sống, như vậy hắn cũng sẽ nhận được sự lo lắng của ông ấy như Mỹ Nhân. Chỉ có điều khi lãnh án được chừng hơn một năm, Ngụy Kình vì nhồi m.á.u cơ tim mà đã qua đời, thậm chí hai đứa con của ông cũng không được thấy ba mình lần cuối.
Quay trở lại chủ đề cuộc nói chuyện, Ngụy Lôi lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, thái độ cũng không còn là cười cợt nữa. Nếu như hắn và Mỹ Nhân đã là không xứng, hắn lại tự thấy chính mình so với nàng không bằng một chút gì, vậy thì chi bằng buông tay sớm, để nàng có thể đi tìm một người phù hợp, xứng đáng với mình.
“Ông Thẩm, lo lắng của ông tôi có thể hiểu. Nhưng ông đã nói cho Mỹ Nhân biết chuyện mình đến đây hôm nay không, ông không sợ tôi sẽ nói với cô ấy tất cả sao? Với tính cách hiện giờ của cô ấy, quan hệ giữa hai người lỡ như không cứu vãn được thì sao?” Ngụy Lôi thắc mắc hỏi.
Thẩm Khải Trạch nghe đến đây khóe môi bất giác cong lên, cười một cái đầy tự hào: “Cậu cho dù nói cho con bé biết chuyện tôi đến đây, nó chắc chắn cũng không dám cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Trong trái tim con bé được phân chia rõ ràng, tình thân là thứ nó coi trọng, chắc chắn sẽ không vì một người dưng mà trở mặt với tôi.”
Ngụy Lôi bị lời của ông ta chặn họng, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tỵ. Hắn mất kiên nhẫn: “Vậy thì sao ông phải lo lắng đến tìm tôi, yêu cầu tôi rời khỏi cô ấy? Là vì ông lo lắng tôi sẽ là người khiến tình thân trong trái tim cô ấy không còn là thứ được coi trọng nhất sao?”
Thẩm Khải Trạch nheo mày: “Tôi không nói vậy, nhưng nếu cậu tự nói bản thân là người thức thời thì cũng phải hiểu hoàn cảnh trước mắt chứ. Cậu hãy nhìn con gái tôi xem, xinh đẹp, thông minh, hiểu chuyện lại có gia giáo, cậu cùng nó đứng cạnh nhau mà không xấu hổ à? Tôi nuôi con gái hai mươi mấy năm, cuối cùng để nó bị hủy trong tay cậu. Nếu cậu có thể mang lại hạnh phúc cho nó thì tôi không nói gì, nhưng hai người quen nhau mới mấy ngày mà nó đã vì cậu rơi vào chỗ nguy hiểm như vậy, cậu nói người làm ba như tôi sao có thể chịu đựng? Nếu cậu thật sự yêu nó, muốn tốt cho nó, hãy làm cho bản thân thành một người có giá trị đi đã.”
Ngụy Lôi cảm thấy cổ họng đau rát, lời của ông ta nói không sai một chữ. Hắn trước nay đều tự ti với nàng, từng chuyện dù là nhỏ nhặt nhất thì hắn cũng không bằng nàng, hắn lấy gì mà muốn cùng nàng sánh bước?
Rời khỏi thành phố này, hắn chỉ cầm theo một số tiền từ việc bán các đồ dùng cũ kĩ trong căn nhà trọ của mình, cộng với chiếc xe hơi mà ba đã mua cho hắn trong ngày tốt nghiệp cấp ba, đi cùng anh em của mình đến thành phố A.
Hắn ban đầu định sẽ mở một quán bar, nhưng sau khi suy nghĩ đủ đường thì lại mở một quán ăn nhỏ.
Ban đầu cả nhóm bốn người chỉ có thể dùng chút tài mọn của mình lên mạng tìm mấy bí quyết nấu nướng, sau đó tìm tòi học theo, quán ăn thu nhập miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Sau đó Hồng Ngu đi phụ bếp cho một nhà hàng danh tiếng, học lỏm được mấy chiêu thức của người ta, đi về áp dụng thì lại khiến cho thực khách rất hài lòng, dần dần quán ăn mới trở nên đông đúc hơn.