Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:38:28
Lượt xem: 75
Trong căn phòng khách sạn mập mờ ánh đèn vàng từ chùm đèn trần, trên chiếc giường kingsize là hai thân thể nam nữ đang quấn quít lấy nhau không ngừng.
Nam nhân có nước da màu đồng, cơ thể cường tráng với từng múi cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan trên mặt tuấn tú vô cùng.
Nữ nhân có thân hình mềm mại, trắng nõn nằm phía dưới nam nhân. Gương mặt nàng trắng trẻo xinh xắn, bị dục vọng khống chế bày ra những biểu cảm quyến rũ, cơ thể không ngừng lay động bởi những cú thúc thô bạo từ nam nhân vào nơi tư mật của mình.
Từng tiếng rên đầy ái muội của hai người vang vọng khắp căn phòng. Nam nhân sau bao năm cấm dục bây giờ lại tìm được một món trân bảo hoàn mỹ thế này, tâm trạng vô cùng cao hứng đem mỹ nhân dưới thân không ngừng chà đạp, khiến nàng chìm trong dục vọng sâu thẳm không đáy của mình.
Cuối cùng sau hơn hàng chục cú thúc, người nam nhân cũng thỏa mãn phóng thích vào nơi sâu nhất trong người nữ nhân. Hắn lập tức đổ sụp xuống người nàng, thở hồng hộc từng cơn.
Còn nữ nhân lần đầu tiên được nếm trải dư vị hoan ái đã sớm không thể chịu đựng được nhưng khoái cảm tột cùng mà mê man thiếp đi.
~~
Mỹ Nhân nhìn cơ thể đầy dấu hôn xanh tím của mình, sau đó lại nhìn qua người nam nhân đang nằm ngủ say sưa bên cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao nàng lại ngủ ở đây, tên này là ai?
Nàng lay người hắn thật mạnh, không ngừng gọi: "Này, dậy mau, tên kia, dậy mau."
Ngụy Lôi sau một đêm kích tình thì con thú kìm nén trong lòng bao lâu được giải thoát, bây giờ đang vô cùng thư thái mà mơ mộng đẹp. Không ngờ lại bị lay dậy sớm như vậy, hắn khó chịu lầm bầm nói: "Ồn ào quá, mới sáng sớm."
Mỹ Nhân tức giận tột cùng. Tên khốn này cưỡng bức nàng xong còn có thể bình thản mà nằm đây mơ ngủ như vậy.
Nàng cầm gối nằm lên không nhân nhượng đập mạnh xuống mặt hắn, dùng hết sức quát lên: "Đồ khốn nạn, tên lưu manh này, dậy mau."
Ngụy Lôi tức giận bắt lấy chiếc gối trong tay nàng, ném bịch một cái rơi xuống đất. Hắn mở mắt ra nhìn nàng, nói: "Sáng sớm mà cô ồn ào cái gì?"
Nàng không ngờ trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy. Nàng có thể không ồn ào sao? Là lần đầu tiên đầy quý giá của nàng, cứ thế bị mất đi trong tay một kẻ không hề quen biết. Bạn trai cũ mà nàng quen suốt bốn năm còn chưa được hôn nàng, vậy mà tên này lại có thể lấy đi trong sạch của nàng, nàng còn chưa biết hắn là ai nữa.
Mỹ Nhân nhìn biểu cảm tức giận của hắn, đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức. Nàng bật khóc nức nở, đưa tay lên ôm mặt, tiếng khóc dù cố kìm lại cũng không thể che giấu, cứ thể vang lên trong căn phòng khách sạn.
Ngụy Lôi trước nay chưa từng dỗ con gái khóc. Hắn nhìn thấy người ta chuẩn bị rơi nước mắt là đã chạy xa ba trăm mét rồi, bây giờ đối mặt với nước mắt của cô gái trước mặt liền không biết làm sao.
Hắn luống cuống ngồi lùi về phía sau, lắp bắp nói: "Đừng... đừng khóc. Tôi xin lỗi, cô có gì cứ đánh cứ mắng tôi, đừng khóc."
Mỹ Nhân nghe hắn dỗ dành mình lại càng muốn khóc hơn, nàng dùng hết sức không ngừng nức nở.
Cuối cùng Ngụy Lôi cũng bị tiếng khóc của nàng dọa sợ, hắn liền lắp bắp giải thích: "Hôm qua là cô nhào vào tôi, gỡ thế nào cũng không buông. Cô còn nói mấy lời dụ dỗ tôi nữa, thậm chí còn lấy điện thoại ghi âm bảo đảm, không tin thì cô tự mở điện thoại của mình lên xem đi."
Mỹ Nhân nghe hắn nói vậy liền ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn hắn. Chẳng lẽ tối hôm qua nàng thật sự phóng túng đến mức đó, ôm người ta không chịu buông tha?
Có thể lắm chứ. Nàng còn nhớ có lần uống rượu cùng ba ba và anh trai, nàng đã bắt hai người họ quỳ xuống làm ngựa cho mình cưỡi, còn chạy qua nhà hàng xóm đòi hai ông bà người ta cùng mình đi pub, còn la lên gì mà mình là người trăm ly không gục, đúng là mất hết mặt mũi.
Mỹ Nhân mò tìm túi xách của mình để kiểm tra điện thoại nhưng không thấy đâu. Tên nam nhân kia thấy vậy liền kéo chăn đi xuống, cầm chiếc túi xách màu hồng phấn bị vứt lăn lóc dưới đất cùng quần áo của hai người đưa cho nàng.
Mỹ Nhân xấu hổ nhận lấy, vội mở điện thoại lên kiểm tra. Quả nhiên trong file ghi âm có một tệp mới, thời gian lưu là 22h đêm qua.
"Tôi tên Thẩm Mỹ Nhân, tối hôm nay muốn cùng anh bảo an ở quán bar Heaven vui vẻ, đã nghe rõ chưa?" Giọng của nàng phát ra từ loa điện thoại. Mặc dù nghe rõ trong giọng điệu có hơi lè nhè nhưng lời nói vô cùng khí phách, thậm chí bốn chữ "đã nghe rõ chưa" kia vô cùng lớn, khẩu khí không nhỏ.
Mỹ Nhân tắt điện thoại, giương mắt nhìn Ngụy Lôi đang lạnh lùng nhìn mình. Rõ ràng là nàng bức người ta, khi nãy còn đánh người nữa, đúng là mất hết mặt mũi mà.
Tên nam nhân kia đã mặc xong quần áo, đang đứng cuối giường nhìn nàng. Hắn cũng không có vẻ sẽ bắt nàng chịu trách nhiệm, chỉ ngắn gọn giới thiệu: "Ngụy Lôi, 29."
Nàng nhìn hắn ngơ ngác, ba giây sau mới hiểu, hắn đang tự giới thiệu. Dù sao cũng là người trưởng thành ở xã hội hiện đại, nàng biết tình huống tối hôm qua đúng là hai người đều sai lầm, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện sinh tử gì cả. Đã xảy ra rồi thì chấp nhận vậy, dù sao hai người cũng chịu lợi hại ngang nhau.
"Thẩm Mỹ Nhân, 23." Nàng nhỏ giọng trả lời.
Mập
Tên Mỹ Nhân? Ngụy Lôi nhếch miệng cười nhìn nàng, đúng là người đẹp như tên.
"Tôi làm bảo an ở quán bar, hi vọng không gặp lại." Hắn nói rồi quay người đi ra ngoài.
Nàng còn trần như nhộng ngồi trên giường, tức tối vì lời hắn nói. Gì mà không gặp lại chứ? Chẳng lẽ nàng lại trông chán ghét như vậy, khiến người ta không muốn gặp lại?
Mỹ Nhân tắm rửa thay đồ xong xuôi mới rời khỏi khách sạn, lúc đó đã là gần mười hai giờ trưa.
Nàng lên xe buýt ngồi, điện thoại của anh trai ngay lúc đó gọi đến.
Hạo Huyền ở đầu dây bên kia tức giận không ngừng giáo huấn nàng: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không về nhà thì phải báo một tiếng. Tối qua anh và ba ngồi đợi em đến hơn nửa đêm, nếu anh không gọi cho Uyển Đình hỏi thăm thì không chừng ba sẽ không chịu đi ngủ rồi đó. Em đã hai mươi ba tuổi rồi, sao không trưởng thành một chút nào vậy?"
Mỹ Nhân nghe anh trai không ngừng huyên thuyên mà muốn bùng lỗ tai.
Mà khoan đã, khi nãy anh trai nói Uyển Đình nói với hai người họ là nàng ở lại nhà nàng ấy sao? Ôi, đúng là hảo đồng chí của nàng, nhất định phải bao nàng ấy một chầu thật lớn mới được.
"Anh trai, tối qua em vui quá nên quên giờ giấc, không có lần sau đâu mà." Nàng cười cười trả lời anh trai qua điện thoại.
"Còn đòi lần sau? Ba sáng nay nói với anh là sẽ ra giờ giới nghiêm cho em như khi còn học đại học, em đợi mà xem đi." Hạo Huyền lạnh giọng trả lời.
Đừng như vậy chứ. Giờ giới nghiêm? Nàng đã hai mươi ba tuổi rồi, đi chơi mà nói với bạn bè nàng có giờ giới nghiêm ở nhà thì sẽ nhục thế nào?
"Sao hả, hối hận rồi?" Anh trai nàng đắc ý hỏi lại.
Nàng liền cảm thấy không đúng, lập tức hỏi lại: "Anh nói dối phải không?"
"Nói dối thì sao? Em tốt nhất đừng để nó thành sự thật." Hạo Huyền trả lời nàng. Anh nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, trước đó còn dặn dò nàng: "Hôm nay là giỗ mẹ, về nhà đúng giờ."
Mỹ Nhân gật đầu trả lời: "Em nhớ rồi."
Trước khi về nhà nàng ghé qua siêu thị mua đồ ăn để nấu nướng và một ít trái cây. Tranh thủ mua đồ trước thì không phải nấu, đây gọi là thông minh. Nàng đắc ý cười trong lòng.
Mỹ Nhân về tới nhà, nhìn thấy ba Thẩm đang đứng cắt mấy cành hoa ly để cắm vào bình. Hoa ly là hoa mà mẹ nàng thích nhất lúc còn sinh thời, đến tận bây giờ dù bà đã mất hai mươi ba năm rồi thì ba nàng vẫn giữ thói quen hàng ngày cắm hoa trên bàn thờ của bà.
Nàng xách túi lớn túi bé vào nhà, ngọt giọng chào ba: "Ba ba, con gái bảo bối về rồi đây."
Ba Thẩm đang cầm kéo trong tay, nghe nàng nói thì kích động cắt "phập" luôn bông hoa, ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt viên đạn, hỏi: "Tối qua vui vẻ nhỉ, chơi đến không biết đường về nhà?"
Nàng gượng cười cất đồ ăn vào tủ, né tránh ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của ba, run rẩy trả lời: "Con... quên nhìn đồng hồ. Nhưng chẳng phải con đã về đây rồi sao?"
Ba Thẩm nhìn nàng chằm chằm, tay vẫn thoăn thoắt cắt hoa chuẩn xác. "Con không về nhà cũng được, dù sao thì đây cũng sắp không phải nhà con rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/chuong-1.html.]
Nàng cúi đầu càng thấp, ba ba nàng đúng là ghi thù lâu quá rồi đó.
Mấy tháng trước phòng tranh của nàng mở thêm chi nhánh nên công việc hơi bận rộn, nàng liền cắm cọc ở đó suốt một tháng. Kết quả ba ba của nàng dọn phòng ngủ của nàng thành phòng để đồ, sau đó đổi mật khẩu nhà thành số khác, nhốt nàng ở ngoài luôn.
"Ba ba, khi đó con gái là cật lực làm việc mà, đừng trách con nữa." Mỹ Nhân chạy lại phụ ba cắm mấy bông hoa, làm nũng.
"Hừ." Ba Thẩm mặc kệ nàng, tiếp tục công việc của mình.
Đến gần hai giờ chiều anh trai của nàng về nhà. Hai người đàn ông loay hoay trong bếp nấu nướng, Mỹ Nhân phụ trách lau bàn thờ và di ảnh của mẹ.
Một nhà ba người sau khi thắp hương cho mẹ Thẩm xong thì ngồi xuống dùng bữa. Bởi vì mẹ Thẩm mất vào lúc gần bốn giờ chiều nên mấy chục năm nay ba Thẩm vẫn thường làm giỗ vào giờ này, chưa từng thay đổi.
Ba Thẩm gắp một miếng cá kho trong dĩa trên bàn để vào chén của con gái nhưng không nói gì, ngược lại quay qua hỏi con trai: "Vụ kiện của con thế nào, thắng hay thua?"
Anh trai của Mỹ Nhân là luật sư, năm nay hai mươi sáu tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng đã được gọi là truyền kỳ trong giới, từ khi vào nghề chưa từng thua một vụ kiện nào.
Ba Thẩm hỏi như vậy chỉ cho có lệ, ông biết con trai mình sẽ không bao giờ thua.
Quả nhiên Hạo Huyền liền trả lời: "Thắng ạ, cuối cùng người bố bị tòa phán tội bạo hành trẻ em, đứa trẻ được giao cho mẹ chăm sóc, mỗi tháng người bố phải gửi phí nuôi con ba ngàn nhân dân tệ (~10tr2) đến khi đứa trẻ đủ mười tám tuổi."
Ba Thẩm nhếch môi nói: "Loại đàn ông như vậy sao có thể bình thản sống được chứ? Đến con ruột của mình mà cũng đánh đập tàn nhẫn như vậy, tòa phán quyết đúng lắm."
Mỹ Nhân ngồi một bên cũng gật gù nghe hai người nói chuyện. Vụ kiện lần này của anh trai có đăng báo, nàng đọc qua một lần cũng chỉ nhớ được sơ sơ. Nghe nói là hai vợ chồng nhà đó muốn ly hôn, ra tòa kiện cáo nhau để tranh quyền nuôi con. Người vợ trước đây vì chỉ ở nhà chăm con nên không có điều kiện kinh tế, ban đầu tòa phán quyết là đứa trẻ do người chồng chăm sóc. Sau đó có một lần người vợ đi thăm con thì phát hiện trên người con gái mình có nhiều vết bầm, truy hỏi một hồi đứa bé cũng chịu nói thật.
Nó nói bố thường xuyên rủ bạn về nhà uống rượu, sau đó sẽ đánh nó. Người vợ mặc dù không có điều kiện kinh tế nhưng cũng không thể để con mình chịu khổ, liền đi khắp nơi nhờ luật sư giúp đỡ, cuối cùng gặp được anh trai của Mỹ Nhân.
Cuối cùng vẫn là người vợ được chăm sóc con mình, đứa bé vậy là sống tốt rồi.
Ba người ăn cơm xong thì dọn dẹp, sau đó anh trai của nàng trở về văn phòng luật để giải quyết công việc.
Quản lý phòng tranh của Mỹ Nhân lúc đó cũng gọi điện cho nàng, nói là có khách đặt một đơn hàng đúng sở trường của nàng, kêu nàng đến phòng tranh một chuyến.
Đơn hàng khách đặt là vẽ tranh chân dung, ba ngày sau giao hàng.
Quản lý Nguyễn đánh giá vị khách sơ qua cho nàng biết: "Nam giới, nhà giàu, đẹp mã."
Nàng bật cười trước lời nhận xét của chị Nguyễn, trả lời lại: "Chị, chị nói thật đúng trọng tâm."
Chị Nguyễn "xùy" một tiếng, nói với nàng: "Chẳng phải bởi vì chị nghe em và tên họ Quách kia vừa chia tay sao? Vừa hay một nam nhân tuấn lãng như vậy xuất hiện, em được đà cứ sấn tới."
Nàng không hiểu rốt cuộc đàn chị của mình đang nghĩ gì trong đầu nữa. Quy định của phòng tranh là nhân viên không được nảy sinh quan hệ với khách hàng, nếu không sẽ bị đuổi. Chị Nguyễn này còn khuyên nàng như vậy.
"Em nhìn cái gì? Chị nói em biết, đuổi việc thì sao chứ, khi đó có người nuôi em rồi." Chị Nguyễn nhìn nàng nói.
"Chị." Mỹ Nhân cao giọng, huých chị ấy một cái.
Nàng đi vào phòng vẽ của mình, bắt đầu công việc, không thèm để tâm đến mấy lời chọc ghẹo của đàn chị nữa. Từ khi hai người còn học đại học thì chị ấy đã như vậy, nàng bị ghẹo đến quen luôn rồi.
Chị Nguyễn nhìn theo đàn em của mình, lắc đầu không biết nói sao. Mỹ Nhân và bạn trai cũ quen nhau bốn năm, từ khi còn học đại học đến lúc tốt nghiệp. Nếu không phải tên kia ra ngoài ăn vụng thì có lẽ hai người đã tính đến chuyện ra mắt rồi.
Họ Quách kia ngoại tình, vậy mà lúc Mỹ Nhân đòi chia tay thì lại đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu nàng. Tên bội bạc kia nói Mỹ Nhân ăn mặc quê mùa, không biết trang điểm, cả năm chỉ có một bộ dạng chán ngắt đó làm xấu mặt hắn, nói nàng chỉ có xinh đẹp không thì làm được gì, quen nhau bốn năm không cho hôn, làm gì có loại người yêu nào phải chịu nhiều ủy khuất như hắn.
Mỹ Nhân lớn lên trong gia đình gia giáo được dạy dỗ nghiêm khắc, ba ba và anh trai không cho nàng có quan hệ nam nữ nhập nhằng, đến khi lên đại học mới cho yêu đương, nàng đương nhiên không dám chưa có bảo đảm gì mà lại dễ dãi với người ta. Tên họ Quách đó sai hoàn toàn, vậy mà lại vịn vào cái cớ đó để biến nàng thành người xấu.
Người mà hắn ra ngoài ăn vụng là một cô em sinh viên năm nhất mới vào trường. Dáng người đầy đặn quyến rũ, gương mặt dù không bằng Mỹ Nhân nhưng cũng xem là xinh đẹp, nhà lại có điều kiện, đặc biệt là vừa quen nhau mấy ngày nàng ta đã cho họ Quách đó làm mọi chuyện mà những cặp tình nhân thân mật hay làm.
Mỹ Nhân cũng tự biết mình không thể giống như cô em năm nhất đó, dù bị Quách Kỳ đó nói bao nhiêu lời khó nghe cũng nhất quyết chia tay.
Chị Nguyễn thầm cảm thán trong lòng, đúng là hồng nhan bạc phận. Tốt nhất đừng để bà đây gặp tên Quách Kỳ đó, bằng không nhất định phải xé xác hắn.
Mỹ Nhân phác họa xong bức chân dung, sau đó nhận được tin nhắn của bạn thân Uyển Đình nhắc nhở: "An Tình hạ cánh lúc bảy giờ, hẹn gặp nhau ở quán cũ."
Nàng nhắn lại: "Ok."
Nhóm bạn thân các nàng chơi với nhau từ hồi sơ trung, có bốn người gồm nàng, Uyển Đình, An Tình và Miểu Ngư. Sau khi tốt nghiệp cao trung thì Miểu Ngư và An Tình đi du học, Uyển Đình và Mỹ Nhân học trong nước. Mỗi năm An Tình và Miểu Ngư thường sẽ về nước một lần để cả nhóm tụ tập với nhau, có năm thì không về. Năm nay đặc biệt nhất, cả nhóm tụ tập đông đủ, hơn nữa sẽ không bao giờ có chuyện tụ tập không đông đủ được nữa.
Mỹ Nhân nhắn tin cho anh trai, nói trước tối nay mình có thể không về nhà, An Tình và Miểu Ngư về nước làm việc, cả nhóm các nàng đi tụ tập.
Ba ba và anh trai mặc dù quản nàng rất nghiêm nhưng đối với mấy người bạn thân này của nàng thì rất tin tưởng, chỉ cần nói đi chơi với bọn họ thì sẽ cho nàng đi. Ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, nội dung ngắn gọn: "Cẩn thận, không được uống nhiều."
Nàng vào nhà vệ sinh của phòng tranh thay chiếc đầm hoa thiếu nữ thành một chiếc áo cúp ngực, xẻ tà lộ ra một bên đùi trắng nõn trông rất quyến rũ.
Miểu Ngư và An Tình là đến sớm nhất, lúc Mỹ Nhân đến thì chỉ có đợi Uyển Đình.
Miểu Ngư nhìn chiếc váy mà nàng đang mặc, tấm tắc đánh giá: "Mỹ Nhân, cậu ăn mặc ngày càng bạo, không sợ ba và anh trai đánh gãy chân sao?"
Nàng đắc ý ưỡn người, nói: "Không ai quản mình được nữa hết."
"Ái cha, xem mình nhìn thấy gì này." An Tình đột nhiên thốt lên, vén mái tóc đen xõa dài của nàng qua một bên, chỉ vào mấy dấu hôn trên vai và cổ nàng.
"Mỹ Nhân, khai mau, cậu cùng anh nào làm ra chuyện này?" Miểu Ngư lập tức tra hỏi.
Đúng lúc đó Uyển Đình cũng tới nơi. Mỹ Nhân còn đang hốt hoảng vì bí mật bị bại lộ, lại bị ba người dò xét.
Nàng đúng là không cẩn thận gì hết. Khi nãy mặc chiếc đầm hoa kia cao cổ nên che mấy dấu vết này đi, bây giờ mặc chiếc váy cúp n.g.ự.c này thì che cái gì?
"Hôm qua anh trai cậu gọi điện hỏi mình có biết cậu ở đâu không, mình đại nhân đại lượng giúp cậu nói dối. Mình còn tưởng cậu cùng mọi người ở phòng tranh tụ tập, không ngờ là qua đêm với đàn ông nha." Uyển Đình cười ranh mãnh, châm chọc nàng.
Mỹ Nhân luống cuống không biết giải thích làm sao. Nàng không thể nói đêm qua bởi vì buồn bực chuyện Quách Kỳ ngoại tình rồi đổ lỗi cho nàng nên mới đi uống rượu, sau đó cùng một người không quen biết phát sinh quan hệ.
Không phải đám bạn của nàng sẽ làm gì tên đàn ông lạ kia, mà là Quách Kỳ chắc chắn sẽ sống không yên. Nhất là An Tình, cô bạn này của nàng tính tình rất thẳng thắn, nàng sợ nàng ấy sẽ xách d.a.o qua nhà hắn ta giúp hắn triệt sản.
Cả nhóm nhao nhao trước cửa quán bar "hỏi tội" nàng. Mỹ Nhân vẫn còn đang tìm cách giải thích. Đúng lúc nàng nghe giọng của ai đó vang lên: "Mấy cô gái có vào trong hay không? Mọi người đang chặn đường của người khác."
Mỹ Nhân và mấy cô bạn của mình quay lại nhìn.
Người vừa nói chuyện với họ là một nam nhân mặc đồ bảo an của quán bar. Thân hình cao lớn, nước da màu đồng, ngũ quan xuất chúng như thần. Đây là người tối hôm qua đã cùng nàng trải qua một đêm xuân tình, Mỹ Nhân còn nhớ rõ gương mặt của hắn đã không ngừng lay động trước mắt mình, đem nàng làm đến c.h.ế.t đi sống lại.