Sủng ái cô vợ nhỏ. - 14.2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:55:16
Lượt xem: 27
Nàng nhìn Ngụy Lôi, mím môi cười nói: "Ngụy Lôi, em đói bụng quá."
Ngụy Lôi nãy giờ vẫn ngồi bên giường trông nàng ngủ. Từ lúc nàng mở mắt ra thì hắn đã cẩn thận quan sát rồi. Tuy hắn không biết vì sao thái độ của nàng lại thay đổi 180 độ so với trước khi ngủ nhưng mà nàng cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một câu ôn hòa với hắn, đây là điều hắn đang hèn mọn mong ước, đương nhiên lập tức vui vẻ đáp lại: "Vậy em muốn ăn món gì, tôi lập tức nấu cho."
Mỹ Nhân nhớ đến bát cháo mình làm vỡ khi nãy, liền nói: "Ăn cháo thịt bằm đi."
"Được, tôi đi nấu ngay. Em dậy rửa mặt đi, sau đó ra ăn." Hắn vừa nói vừa xông xáo đứng dậy đi ra ngoài bật bếp, bắt đầu nấu cháo cho nàng.
Mỹ Nhân từ trên giường ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt sơ qua.
Bây giờ nàng mới có cơ hội để quan sát căn phòng nhỏ mà Ngụy Lôi đã chuẩn bị cho mình, thật sự là quá đầy đủ và chu toàn. Trong phòng ngủ có hương xông, tủ quần áo đầy đủ các vật dụng cho phái nữ; trong phòng vệ sinh thì từ bàn chải đến các loại sữa rửa mặt, kem dưỡng một cái cũng không thiếu. Nàng đến giờ mới biết tên lưu manh vô sỉ trong mắt mình còn biết quan tâm người khác cẩn thận như vậy.
Ngụy Lôi rất nhanh đã nấu xong một nồi cháo thịt bằm khác, còn lo lắng mà chiên thêm một cái trứng, đề phòng Mỹ Nhân đổi ý muốn ăn cơm.
Hai người ngồiđối diện trên chiếc bàn ăn nhỏ cùng nhau ăn cơm. Mỹ Nhân vừa ăn vừa đánh giá ngôi nhà của Ngụy Lôi, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi, mắt thẩm mỹ của hắn quả thực không thể coi thường. Tuy đồ đạc trong nhà không nhiều, chỉ có một chiếc bàn ăn, hai cái ghế tựa, một kệ sách ở phòng khách cùng mấy tấm nệm ngồi, một cái tủ nhỏ và một bình hoa oải hương nhưng lại được bố trí rất hài hòa, căn nhà trông rất kiểu cách.
Ngụy Lôi thấy nàng cứ nhìn ngó khắp nơi, cứ nghĩ nàng là đang chê mình không biết mua đồ trang trí nhà cửa, bèn nói: "Đợi tôi giải quyết xong xuôi chuyện ở thành phố sẽ mua thêm đồ, đến lúc đó tùy em bố trí, tôi sẽ không xen vào. Tôi là người không có mắt thẩm mỹ, bây giờ đành để em thiệt thòi một chút."
Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn, thầm nghĩ tên này đúng là đồ ngốc mà.
"Không mua cũng được, như vậy đủ rồi." Nàng trả lời hắn. Cũng không phải nhà của nàng, nàng không dám đòi hỏi.
Ăn uống xong xuôi, Ngụy Lôi nhất quyết không cho nàng rửa bát. Hắn đẩy nàng vào phòng ngủ, nói: "Việc của em hết rồi, còn lại để tôi lo."
Mỹ Nhân cảm thấy bản thân hiện tại là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cơm dâng nước rót thế này khiến nàng có chút e ngại. Nàng hoàn toàn quên mất bản thân vì sao lại phải đến đây, chỉ chuyên chú nghĩ xem bây giờ nên làm gì để bản thân bớt áy náy.
Nhưng mà tìm hoài vẫn không thấy việc cần nàng đụng tay. Sàn nhà được lau dọn sạch sẽ, các góc cạnh trong phòng cũng trơn tru không một hạt bụi nào, thật sự quá mức hoàn hảo.
Nàng đột nhiên cảm thấy, ngôi nhà nhỏ này hình như có đôi chút giống với căn nhà mơ ước của nàng. Hay không cần phải lảng tránh nói, đây quả là căn nhà mà nàng hằng mong ước.
Có một phòng ngủ nho nhỏ, một cái bếp nho nhỏ nhưng đầy đủ vật dụng, một phòng khách nho nhỏ, một khoảng sân nho nhỏ trồng các loại hoa màu, cùng với người mà nàng yêu, đây đúng là cuộc sống nàng luôn mong muốn có được.
Ngụy Lôi rửa chén xong xuôi rất nhanh đã trở lại phòng. Hắn nhìn thấy nàng đã tắm rửa sạch sẽ, cả người tỏa ra mùi hương nhè nhẹ loang khắp phòng ngồi trên giường, cảm giác cứ như một chiếc bánh ngọt được chấm sữa thơm ngậy chờ hắn đến thưởng thức vậy.
Hắn bước thật nhẹ về phía nàng, rất nhanh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cả gương mặt vùi sâu vào hõm cổ có những sợi tóc dính ướt, tham lam ngửi mùi hương cơ thể nàng.
Mỹ Nhân hơi giật mình vì hành động thân mật này của hắn, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh, một tay xoa đầu hắn như trẻ con, tay kia lại đặt lên bàn tay thô to đang đặt trên eo mình vuốt ve.
Hai người cứ im lặng áp sát vào nhau như vậy, cuối cùng Ngụy Lôi cũng lên tiếng trước: "Ngày mai tôi có việc, có thể sẽ buổi tối mới về. Em ở nhà cẩn thận, đồ ăn tôi sẽ nấu sẵn, khi đói em chỉ cần hâm lại. Nếu thấy chán thì có thể đọc sách, phòng vẽ tranh là cánh cửa nhỏ được thông ở phòng khách, em có thể vào đó sáng tác để g.i.ế.c thời gian. Nhớ kĩ, không được tò mò đi ra ngoài." Như sợ bản thân không có sức uy h.i.ế.p với nàng, hắn lại dằn thêm: "Nếu hư tối về phạt em."
Mỹ Nhân ở chung với hắn một ngày, về phương diện nào đó có lẽ vẫn chưa hòa hợp, nhưng về những kiểu suy nghĩ cần trí tưởng tượng này lại bắt nhịp rất nhanh. Hắn vừa dứt lời thì trong đầu nàng đã tưởng tượng ra những cảnh đen tối mà bọn họ từng trải qua, cả gương mặt liền đỏ ửng đánh hắn, nhỏ giọng mắng: "Anh đừng có lưu manh."
Cái đánh của nàng cơ bản không dùng lực, hơn nữa Ngụy Lôi vai u thịt bắp, dù nàng có đánh mạnh hơn cũng không hề gì. Vì vậy dường như có cảm giác hành động vừa rồi của nàng là làm nũng, lời mắng kia cũng chỉ như mắng yêu.
Ngụy Lôi không ngờ có lúc còn được cùng nàng đùa giỡn như vậy. Đây không chỉ là cuộc sống nàng hằng mong ước, đây cũng là ước mơ hèn mọn hắn luôn ấp ủ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/14-2.html.]
Chỉ có điều những thứ hạnh phúc không phải tự nhiên có được, đôi khi cần một chút cố gắng, cần vài giọt nước mắt, cần vài lần nhẫn nại, cần vài lúc chia xa, chúng ta mới học được cách trân trọng đối phương.
Sáng hôm sau Ngụy Lôi rời đi từ rất sớm. Lúc Mỹ Nhân thức dậy mặc dù trời chưa hửng sáng nhưng chăn nệm bên cạnh đã lạnh ngắt. Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy note nhỏ, trên đó ghi một hàng chữ: "Tiểu sủng vật, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi về."
Nàng đọc xong mảnh giấy, miệng cười đầy hạnh phúc, sau đó cẩn thận gấp mảnh giấy lại, đi ra kệ sách bên ngoài tìm một quyển sách kẹp vào. Lúc nàng để quyển sách ại vào kệ, quay qua lại thấy cánh cửa nhà nằm im lìm một bên.
Không biết trong đầu lại suy nghĩ điều gì, liền đưa tay lên vặn chốt cửa, quả nhiên là không mở được.
Mỹ Nhân thở dài, thôi thì mặc kệ vậy, đến đâu thì đến.
Ngụy Lôi nấu cơm đủ ba bữa cho nàng còn làm đồ ăn rất đa dạng. Sau khi ăn sáng xong nàng liền vào phòng tranh mà hắn nói, không ngoài dự đoán tất cả dụng cụ vẽ đã được chuẩn bị đầy đủ, người ngoài không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng nơi này là do đích thân dân mỹ thuật sắp xếp.
Mập
Nhưng cảm hứng của nàng lại không tới, chính vì vậy liền không vẽ được. Thật ra trước đây lúc đi làm ở phòng tranh làm gì có chuyện nàng đợi đến khi có cảm hứng để vẽ. Nếu không hoàn thành đúng chỉ tiêu của phòng sẽ bị trừ lương, dù không có cảm hứng cũng phải cầm cọ lên vẽ. Nhưng bây giờ không giống như vậy, nàng nghe lời của Ngụy Lôi, dùng để g.i.ế.c thời gian thôi, sở thích là để g.i.ế.c thời gian, cao hơn nữa mới là kiếm tiền.
Nói đến tiền nong, nàng không biết Ngụy Lôi hiện tại làm công việc gì, có khả năng chi trả các khoản nhu yếu phẩm trong ngôi nhà này không. Có lẽ tối nay phải hỏi hắn chuyện này.
Không biết làm gì trong phòng tranh, nàng liền đi ra phòng khách để đọc sách.
Thoáng cái trời đã tối, khi kim đồng hồ chỉ 10h Ngụy Lôi vẫn không thấy bóng dáng. Căn nhà tuy nhỏ, buổi sáng ở thì không sao nhưng không biết vì sao bây giờ Mỹ Nhân liền thấy nó hơi trống vắng, có một cảm giác như cô độc bao quanh lấy nàng.
Từ cái ngày nghe tin ba ba qua đời, đêm đó nàng đã phải đối mặt với bóng đêm mịch mù và sự trống trãi đến tan vỡ, mặc dù biết khi lựa chọn ra đi thì sẽ phải đối mặt với nó hàng đêm, nhưng bây giờ nàng vẫn sợ hãi.
Ngụy Lôi đến gần 1h sáng mới trở về. Lúc đó Mỹ Nhân đã ngủ rồi, nhưng mùi m.á.u nồng đậm trong không khí đã đánh thức nàng ngay lập tức.
Ngụy Lôi như một con cún phạm lỗi đang lặng lẽ trở về ổ của mình, yên tĩnh sợ người khác phát hiện. Trên bắp tay của hắn có một vết thương, thoạt nhìn không quá sâu nhưng lại chảy m.á.u rất nhiều, cả gương mặt của hắn cũng mang sắc trắng vì mất máu.
Mặc dù bản thân đau đớn nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng của Mỹ Nhân, hắn vẫn mỉm cười trấn an nàng: "Đừng sợ, tôi không sao đâu. Em có thể lấy một thau nước ấm, khăn bông và hộp sơ cứu giúp tôi được không?"
Mỹ Nhân hoang mang gật đầu, rất nhanh mang những thứ hắn cần đến phòng khách.
Ngụy Lôi ngồi bệt dưới sàn nhà, dùng khăn lông nhúng nước lau xung quanh miệng vết thương cho hết m.á.u dây ra, sau đó dùng cồn sát trùng đổ lên, cuối cùng bôi thuốc cầm m.á.u rồi băng bó lại. Mỹ Nhân chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, âm thầm ghi nhớ. Vết thương của hắn không thể đụng nước được, nàng nghĩ bản thân sau này sẽ giúp hắn thay băng và bôi thuốc.
(Khúc này tôi viết đại thôi, vì chưa băng bó vết thương cho ai bao giờ.)
Ngụy Lôi làm xong một lượt, cuối cùng cũng quan tâm đến nàng. Hắn không có ý định giải thích cho nàng biết, chỉ nói giản lược: "Một chút ân oán xưa cũ trong giang hồ, bây giờ giải quyết xong hết rồi, chúng ta bây giờ yên bình sống với nhau, được không?"
Mỹ Nhân mơ hồ gật đầu với hắn, nàng có cảm giác bất an về hai chữ "yên bình" kia.
Ngụy Lôi không muốn giải thích thêm, hay nói đúng hơn là không dám giải thích.
Hắn chấp nhận việc vận chuyển ma túy mà Thế Ba yêu cầu, thực chất là tranh thủ cơ hội, sau khi giao ma túy qua biên giới đã lập tức báo cảnh sát, cả băng đảng của lão và lão đều bị tóm gọn. 500 gram ma túy đã có thể bị tử hình, huống hồ là cả mấy trăm kg kia, Thế Ba và đàn em của lão chắc chắn không còn được nhìn thấy mặt trời nhiều nữa đâu.
Nhưng tham gia phi vụ này không chỉ giúp Ngụy Lôi mượn tay cảnh sát diệt trừ Thế Ba mà còn biết được một tin động trời hơn, thẩm phán Thẩm cũng là do lão sai người g.i.ế.c hại, mục đích là gì thì có lẽ Thẩm Hạo Huyền sẽ biết rõ hơn qua quá trình điều tra vụ án. Nhưng theo hắn nghĩ, khả năng lớn nhất là trả thù lần Minh Phù bị Mỹ Nhân phối hợp với cảnh sát tóm gọn kia.
Ngụy Lôi cuối cùng cũng thở phào một hơi, tương lai của hắn và Mỹ Nhân sau này được bảo đảm rồi, nàng và hắn chắc chắn sẽ hạnh phúc.