Sủng ái cô vợ nhỏ. - 11.2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:53:06
Lượt xem: 26
Mỹ Nhân nhìn dòng tin nhắn đó, rơi vào trầm tư. Anh em của hắn ta... nàng lâu rồi cũng không gặp. Bọn họ trong trí nhớ của nàng là hơi ồn ào, người trầm tính nhất tên là Cừ Lập, tuổi tác so với Ngụy Lôi là lớn hơn một chút.
Mỹ Nhân bất giác lấy gương trong túi xách ra xem lại bản thân mình, tiện tay chỉnh trang một chút. Bác tài xế ngồi phía trước thấy nàng như vậy liền thân thiện cười hỏi: "Về ra mắt bố mẹ sao? Cháu xinh đẹp lắm rồi, không cần sợ bọn họ không thích nhé."
Mặc dù không phải là đi ra mắt nhưng nghe bác ấy nói vậy nàng liền đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ Ngụy Lôi bây giờ là cô nhi, ngoài chị gái hắn ra thì thân thiết nhất cũng chỉ có đám anh em của mình, gặp mặt thế này chắc cũng được tính là ra mắt rồi đi?
Mỹ Nhân nghĩ như vậy trong lòng liền vui như trẩy hội, nụ cười trên môi phút chốc đã động lòng người, khách sáo nói: "Cảm ơn bác."
Xe đi đến quán ăn của Ngụy Lôi, Mỹ Nhân mở cửa bước xuống thì nhìn thấy trên cửa treo bảng thông báo quán nghỉ bán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải là kêu nàng đến gặp bọn họ sao, thế nào lại đóng cửa?
Nàng còn đang ngây ngốc định gọi điện thoại cho Ngụy Lôi thì thấy hắn từ phía sau quán ăn vòng ra. Trên người hắn mặc đồ phục vụ màu đen của quán, bên hông đeo tạp dề, mũ nấu bếp còn đội trên đầu.
Hắn đi lại vuốt tóc nàng, cười đến rạng rỡ: "Mọi người đang tụ tập ở trong, đợi em thôi đó."
Nàng nhìn hắn, cố tình dụi đầu vào vai hắn hỏi nhỏ: "Em... như thế này có ổn không?"
Ngụy Lôi nhìn nàng đang làm nũng trong lòng mình, đúng là đáng yêu c.h.ế.t đi được, không nghĩ ngợi mà gật đầu: "Ổn, ổn lắm, cái gì cũng ổn."
Nàng biết hắn còn chưa hiểu mình hỏi cái gì mà đã gật đầu như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn cười. Nàng khoác tay hắn, kéo đi vừa nói: "Vào thôi, đừng để mọi người đợi."
Cừ Lập cùng Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, bây giờ đang bắt đầu bày chén đũa và đem bia ướp lạnh ra.
Hồng Ngu vừa nhanh tay làm vừa cười nói với hai anh của mình: "Không biết chị dâu sẽ ra sao, em tò mò lắm rồi."
Ôn Ngự Thanh thấy cậu ta nói vậy liền đốp lại ngay: "Gặp ai cũng gọi chị dâu, cậu rốt cuộc có bao nhiêu chị dâu vậy?"
"Anh đừng nói vậy chứ, em chỉ gọi người được anh Lôi ra mắt là chị dâu thôi, mới có hai lần." Hồng Ngu chống chế. "Anh Lập, anh mau nói cho anh ta biết đi, em rõ ràng mới gọi có hai lần thôi mà." Anh quay sang nói với Cừ Lập đang đứng bên cạnh mình.
Cừ Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, hoàn toàn ra dáng một người đàn ông chững chạc trầm tính, đối với hai người em kết nghĩa này của mình ngoài thỉnh thoảng cười nói vài câu còn lại đều là nghiêm khắc dạy dỗ. Bây giờ anh ta đương nhiên cũng không chịu góp phần vào chủ đề cuộc trò chuyện này, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi hai người này nhìn thấy Mỹ Nhân thì có còn hào hứng nữa hay không.
Ngụy Lôi nắm tay Mỹ Nhân, dẫn nàng bước vào phòng ăn đặc biệt trong quán.
Hắn nhìn thấy đám anh em của mình đang bận sắp xếp thì ho nhẹ một tiếng, lập tức ba cặp mắt đều đổ về phía hai người.
Hồng Ngu tròn mắt nhìn Mỹ Nhân, như là hận không thể móc mắt mình ra dán lên người nàng.
Mập
Ôn Ngự Thanh che giấu tốt hơn, gương mặt chuyển từ kinh ngạc sang trầm tĩnh, cuối cùng nặn ra một nụ cười, chào hỏi: "Thẩm tiểu thư."
Mỹ Nhân cũng cảm thấy không khí nơi này hình như không được tốt, có vẻ đám anh em của Ngụy Lôi rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn lại không nói cho họ biết người hắn sẽ dẫn đến là nàng?
Tâm trạng Mỹ Nhân xuống dốc không phanh, cũng may Ngụy Lôi và Cừ Lập dù nhận ra không khí không đúng này nhưng vẫn tỏ ra bình thường, bữa ăn miễn cưỡng trôi qua trong không gian yên tĩnh.
Kết thúc bữa ăn, Ngụy Lôi dẫn nàng đi lên tầng thượng hóng mát, đồng thời là ngắm mặt trời lặn. Hắn luôn miệng nói nơi này là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất trong thành phố, nàng liền tin tưởng mà đi theo.
Đến khi trong phòng ăn chỉ còn ba người Cừ Lập, Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh, mọi người mới dãn nét mặt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sung-ai-co-vo-nho/11-2.html.]
Hồng Ngu là người trẻ tuổi nhất, cũng là người khó chịu ra mặt nãy giờ: "Sao lại là Thẩm tiểu thư chứ, cô ta còn muốn quấy rầy anh Lôi đến bao giờ? Lần trước ba của cô ta đến tận bệnh viện vũ nhục anh ấy, bây giờ chẳng lẽ cô ta còn muốn chơi trò đuổi bắt sao?"
Cừ Lập thu dọn chén bát cùng Ôn Ngự Thanh, anh ta (ÔNT) trả lời cậu em của mình: "Cậu lắm chuyện làm gì? Không chừng anh Lôi đang muốn trả thù cô ta nên mới tỏ vẻ thân thiết như vậy. Cậu đừng quên tính cách anh ấy ra sao, người nào đắc tội với anh ấy thì chưa chắc được sống yên."
Hồng Ngu như mới được khai sáng, gương mặt khó chịu liền toe toét cười: "Anh nói phải, em lại quên mất. Năm xưa cô ta khiến anh Lôi đau khổ thế nào, bây giờ nhất định anh ấy sẽ cho cô ta nếm trải không thiếu một chút."
~~
Trên tầng thượng...
Thật ra Ngụy Lôi trước nay là người không hề biết cảm thụ cái đẹp, mấy thứ lãng mạn này nọ trong mắt hắn cũng chỉ là một chủ đề nhàm chán, bao gồm cả việc ngắm hoàng hôn. Nhưng mà hắn đọc được đâu đó trên mạng rằng những người có khiếu nghệ thuật, nghệ sĩ như Mỹ Nhân sẽ ưa những vẻ đẹp của thiên nhiên, đặc biệt là hai thời điểm đẹp nhất trong ngày là bình minh và hoàng hôn, hắn mới nghĩ đến việc đưa nàng lên đây ngắm cảnh.
Nhìn Mỹ Nhân say sưa với vệt sáng màu cam rực ở phía cuối chân trời, gương mặt đỏ ửng vì hạnh phúc mà hắn trong lòng tâm tư vô cùng bình yên.
Nhưng mà nàng ngắm lâu như vậy, sao không quay qua nhìn hắn một cái nhỉ? Người ta nói khi tập trung cao độ vào một việc gì đó thì đàn ông và phụ nữ đều quyến rũ như nhau, nàng bây giờ trong mắt hắn bộ dạng thập phần quyến rũ, làm hắn không nhịn được muốn hôn, muốn hôn a.
Mỹ Nhân dường như cảm nhận được ánh mắt say đắm của người bên cạnh, khung cảnh trước mắt có đẹp thế nào thì nàng cũng phải ngắt ngang mà quay qua nhìn hắn.
Ngụy Lôi thấy nàng nhìn cũng không thèm sợ sẽ dọa nàng hoảng hốt, kề sát mặt mình chỉ cách nàng một khoảng nhỏ vài xentimet ở chóp mũi, thỉnh thoảng sát tới cạ cạ.
Mỹ Nhân bị khoảng cách này làm cho ngượng đỏ mặt, muốn lùi về sau thì lại bị hắn dùng tay ngăn lại, cố định nàng trước mặt mình ở một khoảng cách mong muốn. Môi hắn nhanh chóng tiến tới chuẩn bị chạm vào bờ môi đỏ hồng của nàng.
Mỹ Nhân bị không khí nóng bỏng xung quanh làm cho tim đập mạnh từng cơn, vì ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mặt mà suýt cả quên hô hấp. Môi nàng hé mở ra để dễ dàng hít khí, không ngờ Ngụy Lôi vậy mà tưởng rằng nàng đang câu dẫn hắn.
Hắn liền tưởng tượng ra cảnh hai người môi lưỡi triền miên quấn quýt không rời, đem nàng hôn đến bước bọt đều chảy ra khóe miệng, nhìn nàng như vậy chắc chắn sẽ vô cùng câu dẫn, làm hắn muốn đặt nàng dưới thân mà làm đến kêu khóc xin tha.
Đáng tiếc khi môi hai người chỉ còn cách một khoảng chưa tới nửa xentimet thì tiếng của Cừ Lập từ cầu thang lộ thiên vang đến: "Lôi tử, xuống đây mau."
Ngụy Lôi dù biết không thể kéo dài mà vẫn cố kéo đầu Mỹ Nhân qua, quét qua viền môi nàng một cái, l.i.ế.m mút vài giây mới chịu buông ra.
Trong lòng hắn chửi thề một vạn lần, lãng mạn biết bao nhiêu, suýt một chút nữa là được rồi, tên Cừ Lập này!
Hắn buông nàng ra, vuốt lại tóc của nàng, nhìn qua bờ môi bị hắn hôn đến đỏ ửng mới chịu thỏa mãn một chút: "Em đợi anh một chút, anh xuống xem có chuyện gì, lập tức lên với em ngay, chúng ta tiếp tục." Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi nhanh xuống dưới.
Mỹ Nhân bị bỏ lại trên ban công, gương mặt vừa nóng vừa đỏ, môi thì hơi đau rát. Nhớ đến mấy chữ "chúng ta tiếp tục" kia của hắn mà m.á.u huyết sôi trào. Tên này nói chuyện luôn trần trụi như vậy, da mặt hoàn toàn so với đá lát đường dày hơn gấp vạn lần.
Nàng vuốt ve bờ môi của mình, hương vị của Ngụy Lôi còn lưu trên đó, ngọt, ngọt quá.
Mỹ Nhân ngồi vừa nhìn hoàng hôn trước mặt vừa đợi hắn, nhưng mà đợi đến gần mươi lăm phút thì hắn vẫn chưa lên, nàng bèn tò mò đi xuống.
Bên dưới yên ắng lạ thường, nàng chỉ nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ. Hai giọng, một giọng là của Ngụy Lôi, ngữ điệu cứng rắn đanh thép. Một giọng trầm hơn, the thé nhỏ, nàng còn không nghe rõ người đó nói gì.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nàng thấy người ngồi cùng Ngụy Lôi đeo kính màu đen, mặc đồ giống Tôn Trung Sơn.
Bộ dạng này... nàng nhớ hình như từng thấy ở đâu rồi.