…
Cuộc sống của Ngu gia thật sự dễ dàng.
Ngu Kính giáng chức, trở thành một tiểu Chủ bộ thất phẩm, sóng yên, chỗ dựa Bác Viễn Hầu phủ cũng sụp đổ!
Sống ở kinh thành dễ, Ngu Kính bây giờ dám cao, m.ô.n.g vẫn còn nát cũng nhanh chóng , nếu ngay cả chức Chủ bộ cũng giữ .
Hạ nhân của Ngu gia, chỉ cần ký khế ước bán , cơ bản đều bỏ .
Mùi hôi thối Ngu Đường ngừng, thuốc thang đổ bụng chút tác dụng nào. Không đại phu do Bác Viễn Hầu phủ phái đến, các đại phu lang băm ở kinh thành cũng đến cửa Ngu gia.
Ngu Đường tự nhốt trong phòng, ngày nào cũng , đêm nào cũng .
Liễu thị và mấy Ngu gia cũng tâm lực kiệt quệ, ba tiễn Ngu Kính m.ô.n.g nát , phủ thấy tiếng vó ngựa như sấm.
Nhìn thấy bộ áo giáp đen áo trắng quen thuộc, tim của nhà Ngu gia gần như nhảy khỏi lồng ng/ực.
Là vệ của Yến Độ! Sao họ đến nữa!
“Vị tướng quân , các vị đến …” Ngu Mẫn Văn là trưởng tử, đành rắn răng .
Chu phó tướng cho cơ hội hết câu, giơ tay vẫy: “Vào phủ, tìm đồ Thiếu tướng quân gửi, một món cũng thiếu!”
Các vệ như hổ xuống núi, ào ào tiến .
Hạ nhân Ngu gia sợ đến run rẩy, ai dám cản.
Liễu thị sợ đến mức vững, Ngu Mẫn Văn đỡ bà, lớn tiếng : “Gia phụ tuy giáng chức nhưng vẫn là Chủ bộ của Lễ bộ, Yến Thiếu tướng quân phái tự tiện xông nhà của quan triều đình, trong mắt còn vương pháp ?”
Chu phó tướng thèm để ý đến , sải bước cửa.
Hai mắt Ngu Mẫn Võ đỏ ngầu, vớ lấy một cây gậy xông lên: “Để xem ai dám càn ở nhà !”
Ngu Mẫn Văn ngăn kịp mà hai mắt Chu phó tướng sáng lên: “Đến lắm!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Mẫn Võ bay ngược ngoài, nhổ ba chiếc răng.
Chu phó tướng hoang mang bàn tay như quạt hương bồ của , mở miệng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, thế mà cũng gọi là võ đức dồi dào?”
“Tên đầu bếp chuyên dùng muỗng trong quân còn đánh giỏi hơn tên phế vật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-41.html.]
Rất nhanh, từng món quà một lục soát , đồ đạc chất thành một ngọn đồi nhỏ, cùng lôi còn Ngu Đường.
“Chu phó tướng, đồ đạc đa là lục soát từ trong phòng của nữ nhân … ọe—”
Hai binh lính lôi Ngu Đường mùi hôi hun đến mức mắt cũng mở , ọe : “Còn một chiếc vòng tay… ọe… tay nàng … ọe… chịu tháo … ọe—”
Chu phó tướng, một nam nhân thô kệch cứng rắn như sắt thép, hun đến mức vịn cột nôn một hồi.
Hắn chỉ nhà Ngu gia, ánh mắt chấn động: “Trời phật ơi… Ngu gia các cho cô nương ăn phân ? Sao mùi của nàng kinh tởm thế?”
Người nhà Ngu gia hổ đến mức chết!
Tên thô lỗ họ Chu , chỉ lý lẽ mà cái miệng c.h.ế.t tiệt đó còn tha !
Chu phó tướng miệng mắng chửi qua nắm lấy cổ tay Ngu Đường, dùng sức một cái, cưỡng ép rút chiếc vòng tay ngọc đỏ cổ tay nàng cẩn thận đặt hộp.
Các binh lính kiểm kê xong đồ đạc liền bẩm báo: “Đại nhân, lượng vẫn đúng.”
Mặt Chu phó tướng đen , cầm lấy sổ sách so sánh, nào chỉ đúng! Không đến những tấm sa hương vân và gấm Thục hỏng, còn mấy món là do mẫu của Yến Độ để cũng thấy bóng dáng .
Chu phó tướng liếc một vòng nhà Ngu gia, ánh mắt dừng đầu của Liễu thị, đầu bà đang cài một chiếc trâm chim sẻ vàng rỗng, miệng chim sẻ ngậm một viên hồng bảo thạch, màu như m.á.u bồ câu.
“Thì là đầu ngươi!” Chu phó tướng sải bước qua, Liễu thị sợ đến mức mặt mày tái mét, trốn lưng nhi tử.
Ngu Mẫn Văn sợ giận: “Ngươi gì mẫu ?”
Chu phó tướng trực tiếp rút chiếc trâm đó từ đầu Liễu thị xuống.
Liễu thị hét lên: “Đây là của ——”
“Của ngươi? Chiếc trâm chim sẻ là di vật của Hộ Quốc phu nhân, bên Hoàng hậu nương nương còn một chiếc y hệt, mặt ngươi to thật, dám đây là của ngươi?”
Mặt Liễu thị trắng bệch.
Ngu Mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ cũng sững , di vật của mẫu Yến Độ ở đầu mẫu họ?
Liễu thị run rẩy : “Những thứ …những thứ đều là do Yến Thiếu tướng quân cho gửi đến…Ngài tặng thì đương nhiên là của chúng …”
“Ta phỉ! Những thứ đều là Thiếu tướng quân gửi cho Minh Hoa Quận chúa, các ngươi lòng lang sói chiếm đoạt , giờ còn dám của các ngươi?”
“Nói bậy! Yến Độ gửi quà cho đồ tiện nhân Ngu Tam Thất đó!” Ngu Đường hét lên: “Những thứ rõ ràng là ngài gửi cho !”
Chu phó tướng nhổ một bãi nước bọt: “Gửi cho ngươi? Dựa cái gì? Dựa việc ngươi ăn phân là đánh răng?”