Hứa Trường Lưu hối hả trở về nhà, nóng lòng báo tin cho nội tổ mẫu.
Vừa sân của Hứa lão Thái quân, thấy đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân tấp nập.
Lòng Hứa Trường Lưu thắt , vội kéo một ma ma ngang qua hỏi: “Sao ? Có nội tổ mẫu xảy chuyện gì ?”
Vương ma ma thấy , vội kéo nhà: “Thế tử, ngài ! Vừa cây mai trong sân đột nhiên rụng hết lá, lão Thái quân xúc động quá nên bệnh ho tái phát.”
“Ngài cũng cây mai đó là do Tam nương tử tự tay trồng, những năm nay vẫn luôn xanh , mùa đông cũng rụng lá, lão Thái quân nghĩ quẩn…”
Hứa Trường Lưu còn để ý đến lời của Vương ma ma, vội vàng chạy phòng.
Hứa lão Thái quân đầu vấn khăn, dựa đầu giường, tinh thần sa sút, cả trông ốm yếu, lồng ng.ực vẫn còn phập phồng, cả trông chút sức sống.
Lòng Hứa Trường Lưu đau đớn, hỏi vị đại phu đang hầu hạ bên cạnh: “Tình hình của nội tổ mẫu thế nào?”
“May nhờ viên Trường An của Minh Hoa Quận chúa, tình hình của lão Thái quân hiện định, chỉ là lão Thái quân tuổi cao, thể chịu thêm kích động nữa.”
Hứa Trường Lưu gật đầu, trong lòng càng thêm ơn Tam Thất.
…
…
“Các ngươi lui xuống , chuyện với nội tổ mẫu.”
Đợi hạ nhân đều lui xuống, Hứa Trường Lưu nhẹ nhàng tiến lên, quỳ bên giường, nắm lấy tay của lão Thái quân.
Hứa lão Thái quân mệt mỏi mở mắt, nở một nụ : “Con khỉ con , đêm hôm quậy phá ?”
Mắt Hứa Trường Lưu đỏ hoe, phụ mẫu , phu phụ Định Bắc Hầu vẫn luôn trấn giữ biên ải Bắc cảnh, nhị thúc cũng quan ở nơi khác, từ nhỏ gửi về kinh thành, lớn lên sự chăm sóc của nội tổ mẫu và tiểu cô cô.
Giọng Hứa Trường Lưu nghẹn ngào: “Nội tổ mẫu, con tìm thấy tiểu cô cô …”
Hứa lão Thái quân đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , mắt lóe lên ánh sáng, mặt trong chốc lát đỏ bừng trắng bệch, lồng ngự.c phập phồng dữ dội.
“Nội tổ mẫu, đừng kích động, con hết ! Tiểu cô cô vẫn còn sống!”
Hứa lão Thái quân kích động đến gần như mất tiếng: “Như Hoa… Như Hoa của , nó ở ?”
“Nó thật sự còn sống ? Con lừa chứ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-29.html.]
“Sao con thể lấy chuyện lớn như lừa !” Hứa Trường Lưu vội vàng an ủi lão Thái quân, đợi tâm trạng của bà bình tĩnh mới : “Nội tổ mẫu, tiểu cô cô còn sống, bây giờ con thể cho nhưng kích động.”
Hứa lão Thái quân cũng bình tĩnh , dù nội tâm bà trải qua trăm ngàn sóng gió nhưng bà vẫn ép trấn tĩnh.
Lúc trẻ bà thể theo lão Hầu gia lên ngựa g.i.ế.c giặc, vốn là một cứng cỏi, từng trải qua sóng to gió lớn.
“Con ! Nội tổ mẫu còn gì mà chịu nổi!”
Hứa Trường Lưu lúc mới kể bộ sự việc xảy tối nay, đến cuối cùng, cả hai bà cháu đều đỏ hoe mắt, rơi lệ.
“Giỏi cho Bác Viễn Hầu phủ! Giỏi cho Mạnh thị!!”
“Nữ nhi của , nữ nhi nâng niu như ngọc như vàng gả cho nhà họ họ hành hạ đến mức !!”
Hứa lão Thái quân giọng lạnh như băng: “Đỡ dậy! Ta thư cho phụ và nhị thúc của con! Chuyện Định Bắc Hầu phủ sẽ để yên!”
“Nội tổ mẫu, việc cấp bách bây giờ là cứu tiểu cô cô !”
“Tiểu cô cô của con dĩ nhiên cứu, phụ tử và nhị thúc bên cũng nhận thư, ngựa đưa đến Bắc cảnh, về về cũng mất thời gian!” Ánh mắt Hứa lão Thái quân sắc như dao: “Nữ nhi nhà họ Hứa dễ bắt nạt như !”
“Đừng ai nghĩ đến chuyện coi nhẹ, giải quyết qua loa!”
Hứa Trường Lưu hiểu ý của nội tổ mẫu, vội vàng mài mực hầu hạ.
Đợi thư xong, sai cưỡi ngựa đưa đến Bắc cảnh và chỗ nhị thúc.
Hứa Trường Lưu an ủi lão phu nhân: “Nội tổ mẫu, chỉ cần đợi hai ngày, bên tiểu biểu thúc chuẩn xong xuôi cả , đến lúc đó chúng nhất định thể đón tiểu cô cô về, bắt Bác Viễn Hầu phủ trả giá!”
Hứa lão Thái quân gật đầu, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Minh Hoa Quận chúa là đại ân nhân của chúng , Trường Lưu con nhớ kỹ, ân tình quyết quên, nhất định báo đáp cho !”
“Chuyện còn , con là kẻ vong ân bội nghĩa! Tam Thất tỷ tỷ chỉ là ân nhân mà còn là đại quý nhân của chúng !”
“ , nàng là bản lĩnh lớn.” Lão Thái quân gật đầu, cũng lên, lẩm bẩm: “Hôm gặp mặt, nàng lão công đức, nhất định sẽ phúc báo…”
“Phúc báo …” Lão Thái quân mắt đỏ hoe: “Chẳng là phúc báo ! Nhờ chúng mới gặp quý nhân, mới tìm thấy tiểu cô cô của con.”
“Mau! Đỡ dậy, thắp cho nội tổ phụ con một nén hương, báo cho ông tin !”
“Còn bảo hạ nhân chuẩn cả , sân của tiểu cô cô sửa sang , chúng đón nó về nhà, nữ nhi của … nó sắp về nhà …”