Tam Thất ngượng ngùng đến mức các ngón chân trong giày cũng cựa quậy.
Yến Độ liếc Tam Thất, nắm bắt điểm chính: “Hai tìm thấy Như Hoa biểu tỷ ?”
Sự phấn khích mặt Hứa Trường Lưu tan , oán hận : “ ! Dưới gầm giường trong phòng ngủ của Bác Viễn Hầu phu nhân một mật thất, tiểu cô cô bà nhốt ở đó!”
“Tiểu biểu thúc, thúc , tiểu cô cô bà hành hạ đến tàn ma dại, hình !”
Đáy mắt Yến Độ cũng lan tỏa sự lạnh lẽo, Tam Thất, giọng vẫn ôn hòa:
“Hai lập tức đưa Như Hoa biểu tỷ ngoài, chắc là dự định khác?”
Tam Thất gật đầu nhưng về một chuyện khác: “Ngày mai Bác Viễn Hầu phu nhân định cung tìm Hoàng hậu nương nương để mách tội, nghĩ thể nhân cơ hội lớn chuyện.”
Tam Thất vốn định tối nay sẽ xử lý Bác Viễn Hầu phu nhân để bà sức lực ngoài mách tội.
nàng ngờ giam giữ Hứa tam nương tử là bà bà của bà – lão phu nhân Hầu phủ – mà là Bác Viễn Hầu phu nhân, tức của bà.
(Bà bà: chồng, tức: em dâu)
Yến Độ lập tức hiểu ý định của Tam Thất, trầm ngâm :
“Bác Viễn Hầu phu nhân cung mách tội, Hoàng hậu nương nương vì nể mặt, dù trừng phạt cũng sẽ bắt lời xin với Bác Viễn Hầu phủ.”
“Lấy lý do , chúng thể quang minh chính đại Hầu phủ.”
Trong mắt Yến Độ lóe lên một tia sáng: “Đến lúc đó, chỉ cần Hầu phủ xảy một chút hỗn loạn, hoặc là…đốt một mồi lửa, chúng thể nhân lúc hỗn loạn cứu biểu tỷ ngoài, công khai vạch trần sự thật Bác Viễn Hầu phủ giam cầm tỷ .”
Hứa Trường Lưu xong hăm hở thử: “Ý kiến !”
“Chỉ là…nếu như , Thiếu tướng quân thể sẽ chịu chút ấm ức.” Tam Thất Yến Độ, nhíu mũi, trong lòng nàng vẫn để Yến Độ mắng.
Đáy mắt Yến Độ tràn ngập nụ , Hứa Trường Lưu cướp lời : “Tam Thất tỷ tỷ cứ yên tâm! Hoàng hậu nương nương tính tình nhất, nỡ mắng tiểu biểu thúc. Tiểu biểu thúc đá Sở Nguyệt Bạch một cái là gì, hồi nhỏ thúc còn … khụ khụ!”
Yến Độ liếc một cái sắc lẹm, Hứa Trường Lưu liền ngậm miệng .
Lúc hăng hái: “À thì… về nhà !
Phải mau chóng báo tin cho nội tổ mẫu!”
“Bác Viễn Hầu phủ cứ chờ đó! Đợi cứu tiểu cô cô, nhất định sẽ xé sống bọn họ!”
Yến Độ: “Trước tiên bộ đồ hành đó .”
Mặt Hứa Trường Lưu ngượng ngùng, Nam Tầm dẫn xuống y phục, tiện đường đưa về Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-28.html.]
Đợi , chỉ còn Yến Độ và Tam Thất .
Tam Thất sờ mũi: “Vậy … về phòng ngủ nhé?”
Yến Độ gì, chỉ cởi áo choàng khoác lên nàng cẩn thận thắt dây cho nàng.
Hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy Tam Thất.
Nàng chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân mặt, cảm thấy chút khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu tướng quân tức giận ?”
“Không .” Yến Độ nhẹ giọng đáp: “Chỉ là …nếu còn chuyện như , hy vọng nàng thể gọi cùng.”
Tam Thất: “Ta gọi Hứa Trường Lưu, và là tình cờ gặp .”
“Vậy là nàng lén lút hành động một ?”
Ánh mắt Tam Thất lảng , ho nhẹ một tiếng, giọng chút tự tin: “Thực lợi hại.”
“Ta .” Yến Độ .
Hắn luôn nàng lợi hại, nàng luôn với những cận bên cạnh.
Vì nhà họ Ngu mới thể lợi dụng sự lương thiện của nàng, tấm lòng chân thành của nàng, nàng tổn thương đến tàn ma dại.
Hắn tự cao cho rằng nàng cần sự bảo vệ của , chỉ là… ở bên cạnh nàng thôi. Hắn quá sợ hãi, sợ giống như , khi xuất chinh trở về thấy là t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của nàng.
Yến Độ lặng lẽ liếc nàng chuyển chủ đề: “… còn một chuyện khác, thực sự chút tức giận.”
“A?” Tam Thất tò mò: “Còn chuyện gì nữa?”
Yến Độ nghiêng đầu nàng: “Khi nào nàng mới thể đổi cách xưng hô, gọi là Thiếu tướng quân nữa?”
Tam Thất ngơ ngác, chỉ thôi ?
Yến Độ từng nàng thể gọi thẳng tên , nhưng Tam Thất gọi ‘Thiếu tướng quân’ quen, thấy gì , đây là tôn trọng ?
Yến Độ… để ý đến chuyện nhỏ nhặt ? “Vậy … sẽ gọi ngài là Yến Độ?” “Ừm.”
“Tam Thất.” “A?”
“Gọi tên một nữa.” Tam Thất: “…”
Được gọi tên là một chuyện vui ?
Tam Thất đây luôn nghĩ, chỉ chú chó nhỏ tên Tiểu Vương mà nàng nuôi ở thôn Hoàng Tuyền mới thích gọi tên mãi.
Yến Độ … sở thích gì lạ ?