Hai bóng quỷ từ chân Tam Thất chui chui bóng của hai mẫu tử .
Tam Thất ở lâu, liền rời khỏi căn phòng .
Bác Viễn Hầu phủ diện tích lớn, nàng cũng là đầu tiên đến. Ban ngày ở Định Bắc Hầu phủ, ‘Hứa tam nương tử’ mà nàng thấy gốc cây hạnh là quỷ hồn mà là trạng thái sinh hồn, đối phương vẫn còn sống!
sinh hồn ly thể, tình hình rõ ràng .
“Dẫn tìm nhục của .” Tam Thất đầu với Hứa tam nương tử phía .
Sinh hồn của Hứa tam nương tử vẫn còn ngơ ngác, thấy lời của Tam Thất nàng mới cứng ngắc đầu, chậm rãi di chuyển về một hướng.
Tam Thất theo phía , âm thầm ghi nhớ lộ trình.
Đột nhiên, bóng chân Tam Thất cựa quậy một chút, bên tai vang lên tiếng quỷ ngữ nhỏ vụn.
“Ừm? Còn lẻn Hầu phủ?” Tam Thất suy nghĩ một chút, bảo Hứa tam nương tử đợi tại chỗ, còn thì theo bóng quỷ về phía khác.
Trong sân của Sở lão phu nhân trong Hầu phủ, một mặc đồ đen lách trái né hiểm hóc tránh đám hộ vệ tuần tra. Hắn định sâu hơn thì từ trong bóng tối phía duỗi một bàn tay trắng như ngọc bịt miệng , kéo bóng tối.
Tim Hứa Trường Lưu gần như nhảy khỏi lồng ngực, con d.a.o găm bên hông định rút đối diện với một đôi mắt đen trắng rõ ràng.
“Ưm ưm!” Quận chúa?!
Tam Thất dấu hiệu im lặng, hiệu cho ngoài.
Hứa Trường Lưu liếc mắt một cái thấy một đội hộ vệ tuần tra tới. Nếu Tam Thất kéo góc, thêm vài bước nữa là đối mặt với họ.
Đợi đám hộ vệ đó khỏi Tam Thất mới buông miệng .
“Sao Quận chúa ở đây?” Giọng Hứa Trường Lưu đầy kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-25.html.]
Tam Thất bất đắc dĩ: “Câu nên hỏi ngươi mới đúng, tùy tùng của ngươi ? Sao tự lẻn ?”
Hứa Trường Lưu lúng túng: “Thị vệ trong nhà đều lời tổ mẫu, nếu gọi họ đến tổ mẫu sẽ ngay.”
Tam Thất suy nghĩ một chút liền hiểu sự cân nhắc của Hứa Trường Lưu, cũng nhiều với , hiệu cho theo .
Hứa Trường Lưu chỉ thể kìm nén sự nghi ngờ, theo Tam Thất rẽ trái rẽ khỏi sân của Sở lão phu nhân. Tam Thất thấy Hứa tam nương tử vẫn còn đang đợi tại chỗ, liền nhẹ nhàng một câu: “Tiếp tục .”
Hứa Trường Lưu tưởng nàng đang với , kìm sự tò mò nữa: “Đêm khuya Quận chúa đến Hầu phủ gì? Còn nữa, quen thuộc với nơi như ?”
Vừa Tam Thất dẫn vòng vèo mấy , suốt đường hề đụng một hạ nhân nào của Hầu phủ.
Tam Thất chỉ liếc một cái, : “Muốn tìm tiểu cô cô của ngươi thì im lặng , nhiều nữa ném ngươi ngoài.”
Sắc mặt Hứa Trường Lưu đổi, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn. Hắn quá nhiều điều hỏi nhưng xưa nay điều, ngoan ngoãn ngậm miệng theo Tam Thất.
Hai một hồn tiếp tục sâu trong, càng trong thần sắc hai càng kỳ quái.
Tam Thất thấy Bác Viễn Hầu phu nhân từ chỗ Sở Nguyệt Bạch trở về, đó thấy Hứa tam nương tử theo Bác Viễn Hầu phu nhân phòng ngủ của bà .
Bóng của Tam Thất cũng theo , tận mắt chứng kiến Hứa tam nương tử bay về phía chiếc giường biến mất.
Lòng Tam Thất khẽ động, hiệu cho bóng theo.
Quả nhiên, gầm giường trong phòng ngủ của Bác Viễn Hầu phu nhân một mật thất!
Trong mật thất một phụ nhân đang , y phục rách rưới, hôi hám, sinh hồn của Hứa tam nương tử đang lơ lửng bên cạnh phụ nhân đó.
Hứa Trường Lưu và Tam Thất vẫn luôn xổm cửa sổ. Người thấy Tam Thất động tĩnh, trong lòng như mèo cào, nhẹ nhàng kéo tay áo Tam Thất, ánh mắt hỏi: Bây giờ tình hình thế nào?
Tam Thất liếc một cái, đột nhiên : “Lát nữa bảo ngươi gì thì nấy, nếu đừng trách đánh ngất ngươi.”