Cú đá “thần sầu” của Yến Độ khiến cho tất cả ngẩn cả .
Mãi đến khi tiếng hét của Ngu Đường kéo lý trí của trở về, nàng thút thít gọi “Nguyệt Bạch ca ca” định tiến lên đỡ Sở Nguyệt Bạch.
còn nhanh hơn nàng một bước.
Yến Độ túm cổ Sở Nguyệt Bạch nhấc bổng lên, khí thế áp bức quanh quá mạnh, Sở Nguyệt Bạch trong tay yếu ớt như một con ch.ó con.
“Yến mỗ l* m*ng , giờ sẽ đưa Sở Thế tử xuống chữa thương.”
Yến Độ xách , Sở Nguyệt Bạch đừng là giãy giụa, đến đầu óc còn kịp tỉnh.
‘Đường lui’ của Ngu Đường cứ thế mà mất.
Khi rời , Yến Độ liếc cảnh cáo Thất công chúa một cái, đến khi ánh mắt dừng ở Tam Thất, vẻ sắc bén trong mắt biến mất, chỉ như vô tình liếc qua dời .
Tam Thất bóng lưng Yến Độ, bàn tay đặt lưng từ từ buông xuống, đầu ngón tay khẽ vỗ về những xúc tu do quỷ khí hóa thành, xúc tu mất hứng rụt về trong bóng.
Tam Thất cúi mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Lại nhiệt tình giúp , Thiếu tướng quân.
Thất công chúa Yến Độ lườm một cái cũng dám xem náo nhiệt nữa, nàng hắng giọng to: “Bản công chúa ghét nhất là thấy chịu uất ức! Ngu Tứ tiểu thư, công đạo hôm nay bản công chúa nhất định sẽ đòi giúp ngươi!”
Tam Thất sớm đoán Thất công chúa là ‘viện binh’ do ai mời đến.
Nàng lập tức phối hợp: “Công chúa điện hạ, thần nữ nguyện đối chất với Ngu Tứ tiểu thư.”
“Nàng phương thuốc đó là do lão phu nhân của Ngu gia để cho nàng , thì dù bào chế thuốc, cũng nên trong phương thuốc đó những vị thuốc nào.”
“Hay là và nàng mỗi so sánh một phen.”
Mặt Ngu Đường trắng bệch, chân cũng run rẩy, nàng run giọng : “Phương thuốc đó quý giá vô cùng, thể tùy tiện …”
Tam Thất ngắt lời nàng : “Phương thuốc đó tổng cộng mười ba vị thuốc, ngươi thể năm vị cũng coi như phương thuốc đó là của ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-20.html.]
“Hứa lão Thái quân trong tay An Trường mà bán cho Bảo Xuân Đường. Chỉ cần tìm một đại phu đến ngửi mùi viên thuốc đó, là đoán tất cả các vị thuốc cũng thể bảy tám phần.”
“Dù lừa gạt gian dối cũng thể lừa .”
“Ngu Tứ tiểu thư miệng mồm cứ phương thuốc đó là của , chẳng lẽ từng thấy qua phương thuốc, đến một vị thuốc cũng ?”
Thất công chúa lập tức cho mang bút, mực, giấy, nghiên đến. Tam Thất hạ bút như thần, tay liên tục, còn Ngu Đường ngay cả bút cũng cầm vững, tay run liên tục.
Thấy , còn hiểu ?
Thất công chúa nổi giận: “Hay cho một Ngu Đường! Ngay mặt bản công chúa mà ngươi cũng dám đổi trắng đen!”
“Còn phương thuốc đó là của ngươi, là của ngươi thế một chữ cũng ?”
Tam Thất dừng bút, trêu chọc : “Chắc là trong mơ là của nàng thôi, dù Ngu lão phu nhân cũng qua đời nhiều năm , đưa phương thuốc của cho nàng cũng chỉ thể báo mộng thôi.”
Các quý nữ xung quanh xôn xao cả lên.
Ngu Đường lóc còn biện minh: “Không … , thật sự dối… A! Oẳng ——”
Nàng đột nhiên sủa lên một tiếng như chó, Ngu Đường sợ hãi bịt chặt cổ họng, cổ họng nàng như kim châm.
Ngón tay Tam Thất khẽ động, một cơn gió thổi đến, chiếc khăn che mặt của Ngu Đường liền thổi bay.
Trước đó nàng dùng khăn che mũi miệng, chỉ là sợ gió, khác cũng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy phấn son Ngu Tứ tiểu thư quá nồng, cách xa ngửi thấy mùi phấn sáp đậm đặc của nàng .
Kết quả khăn che mặt rơi , mùi hôi trong thở của Ngu Đường còn che giấu nữa.
Trong đám nữ quyến “ọe” một tiếng, lượt che mũi lùi .
Thất công chúa nôn khan một tiếng, mắt gần như trợn trắng, nàng thấy Tam Thất còn yên tại chỗ liền kéo Tam Thất lùi về : “Mũi ngươi hỏng ? Nàng hôi như mà ngươi còn tránh xa !”
Tam Thất chớp mắt, Thất công chúa …ừm. Trông vẻ khá thú vị.
Ngu Đường chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Nàng hoảng hốt che miệng, còn giải thích, nhưng ai sẽ nàng chứ? Mọi nàng như một thứ bẩn thỉu..”