SỰ TÁI SINH VÀ HÀNH TRÌNH BÁO THÙ - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:18:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Lý công công bẩm báo , Trần Ngự sử chỉ cảm thấy trời đất cuồng, buột miệng : “Không thể nào! Tuyệt đối thể nào!”
Hoài Đế vốn còn chút tò mò về bức họa diễm quỷ, nhưng khi Lý công công về hậu quả của việc chạm bức họa đó, dù bài trừ tà hộ ông cũng đụng , ngược hiệu cho Lý công công đưa bức họa cho Tần Các lão.
Ánh mắt Tần Các lão oán trách, ông cái bài trừ tà hộ nào. Hoài Đế: “Tuổi của ái khanh đến lúc , .”
Tần Các lão: “…” Ông chắc chắn rằng Hoàng thượng hẹp hòi chính là đang trả thù vụ thua cờ đó!
Sau khi xem xong bức họa diễm quỷ, Hoài Đế và Tần Các lão đều cảm thấy mắt tấn công, Hoài Đế mặt mày đen kịt bảo Lý công công nhanh chóng mang bức họa đốt.
Trần Ngự sử mồ hôi tuôn như tắm, hận thể ngược thời gian, tát cho một cái thật đau một canh giờ .
Còn về việc thoát tội cho nhi tử ?
Trần Ngự sử nghĩ đến, nhưng ông nhớ bộ dạng tinh khí hút cạn của Trần Viễn liền chuyện diễm quỷ thể thoát .
Tụ tập chơi bời lầu xanh nhiều nhất cũng chỉ khiển trách và ăn gậy, nhưng nếu diễm quỷ xử lý, Trần Viễn chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhà họ Trần của ông chỉ một mống , thể để mất ở đây !
Trần Ngự sử lập tức quỳ xuống nghiêm túc: “Thần dạy con nghiêm, thần dám cầu tình cho nó, chỉ xin Hoàng thượng khoan hồng, để Hưng Quốc Quận chúa cứu tiểu nhi một mạng, đợi khi diễm quỷ giải quyết, tiểu tử Trần Viễn đó xử lý thế nào cũng !”
Mặt Hoài Đế treo nụ nhưng ý đến đáy mắt.
“Hưng Quốc Quận chúa đến nhà ngươi cứu , ngươi từ chối ngoài cửa còn ngươi vu oan, Trần Ngự sử…” Hoài Đế đột nhiên đập bàn, quát lớn: “Ngươi cần mặt mũi nhưng trẫm còn cần mặt mũi!”
Trần Ngự sử sợ hãi im bặt.
Kết quả thể đoán , Hoài Đế bảo ông cút khỏi cung, một thánh chỉ truyền xuống, tất cả những tham gia tụ tập chơi bời lầu xanh đều áp giải nhà lao Hình bộ.
Tuy nhiên, Hoài Đế cũng ban ơn.
Nếu Tam Thất đồng ý cứu , lão nhân gia ông cũng ngăn cản.
cầu Tam Thất tay thì xem bản lĩnh của đám Trần Ngự sử.
Tần Các lão nhận một manh mối, ông vuốt râu dài: “Lão thần đang nghĩ, lẽ cũng nên tìm Hưng Quốc Quận chúa xin một tấm bài trừ tà.”
Rõ ràng Hoàng thượng đang nâng đỡ Hưng Quốc Quận chúa.
Hoài Đế chỉ ông hai cái, thở dài thườn thượt: “Chiến sự biên cương tuy bình nhưng chuyện yêu ma quỷ quái ngày càng nhiều, trong triều vẫn thiếu nhân tài về phương diện .”
Tần Các lão gật đầu: “Hôm nay lão thần xem xong bức họa diễm quỷ, cũng cảm thấy khỏe, xem đến phủ Hưng Quốc Quận chúa thăm hỏi một chuyến.”
Vua hai , thứ đều cần lời.
…
Tính cả Trần Viễn và Vệ Miểu, tổng cộng tám tụ tập chơi bời lầu xanh, sáu còn cũng là giám sinh Quốc tử giám, cũng là nhà quan .
Tám bắt nhà lao Hình bộ, trong tám nhà, Võ Quốc công phủ địa vị cao nhất, những còn đương nhiên tìm đến nhà họ Vệ .
Trần Ngự sử ban đầu cũng ý định , dù , khi Tam Thất đến nhà ông mời đến Võ Quốc công phủ để trừ tà cho Vệ Miểu, nhà họ Vệ chắc chắn mặt mũi hơn họ.
Kết quả Trần Ngự sử đến phu thê Vệ nhị mắng xối xả.
Vốn dĩ chuyện thể giải quyết kín đáo nhưng Trần Ngự sử là một kẻ ngu ngốc điều cáo trạng mặt vua, tự tự chịu thì , còn hại nhi tử họ cũng giam ngục!
Sáu nhà còn lúc mới bộ sự tình, cũng hận thấu xương phụ tử nhà họ Trần!
Trần Ngự sử ngày thường trong triều miệng lưỡi độc địa, nhi tử ông bậy, hổ là phụ tử, xảo quyệt thành tinh! Sao hại như ?
Vì thế, Trần Ngự sử bảy nhà còn liên hợp “xử lý” – đ.á.n.h một trận nên lời, mặt mũi sưng tím mà vẫn đến Quận chúa phủ cầu kiến.
Đám kéo đến, Quận chúa phủ chỉ lạnh nhạt đáp: “Quận chúa ở đây, Tây Giao ngắm tuyết .”
Tại Tây Giao ngắm tuyết ? Bởi vì Trần Viễn, Trần đại công tử cảnh tuyết Tây Giao , đáng để ngắm.
Lần chỉ mấy nhà tát miệng Trần Ngự sử mà chính Trần Ngự sử cũng tự tát !
Tuy nhiên, Tam Thất quả thực ở phủ.
Đám Trần Ngự sử mơ cũng thể ngờ, họ vất vả cầu xin Tam Thất đến nhà lao Hình bộ cứu nhưng Tam Thất vốn ở trong nhà lao Hình bộ.
Kỹ nữ mà đám Trần Viễn gọi đến chính là ở Anh Anh Các. Nếu chỉ là chơi bời lầu xanh bình thường thì đương nhiên hoa khôi chuyện gì, nhưng liên quan đến chuyện ma quỷ nên hoa khôi cũng áp giải nhà lao Hình bộ.
Tam Thất ngoài nhà lao nữ tử trong nhà lao, nước mắt nhòe lớp trang điểm đậm mặt nàng , toát lên vẻ lẳng lơ tục tằn, dù giam trong lồng sắt vẫn nũng nịu lóc kêu “oan”.
“Đây là hoa khôi mà bọn Trần Viễn gọi đến ?” Vệ Chước nhướng mày: “Nhìn cũng gì đặc biệt.”
Cai ngục vội gật đầu: “Nữ nhân dai quá, từ lúc bắt đến giờ tiếng ngừng.” Tai họ sắp đến điếc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-141.html.]
Vệ Chước đáp lời mà về phía Tam Thất. Nửa ảnh của thiếu nữ bao phủ trong bóng tối, như một bóng ma bí ẩn che mạng đen, ai đoán trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Ta gặp nàng .” Tam Thất đột nhiên .
Cai ngục đương nhiên dám từ chối, ai mà hoa khôi cùng mấy nhà họ Trần giam ngục đều là vì vị Hưng Quốc Quận chúa !
Huống hồ Hoàng thượng lệnh – nếu Quận chúa cứu , ai phép ngăn cản.
Cửa nhà lao mở , tiếng của hoa khôi lập tức ngưng bặt. Nàng liếc Tam Thất, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự, nhưng ngay đó cất giọng thê lương, gào thét nhào về phía Vệ Chước:
“Đại nhân! Xin ngài minh xét cho …”
Vệ Chước mặt mày tươi , điềm tĩnh rút thanh kiếm bên hông, mũi kiếm nhắm thẳng hoa khôi.
Hoa khôi dám lao tới gần, chắc chắn sẽ đ.â.m một nhát thấu tim.
Ngay lập tức, hoa khôi ngoan ngoãn, thể tin Vệ Chước như thể đang một con thú thương hoa tiếc ngọc.
Cai ngục nuốt nước bọt, thầm nghĩ hổ là con ch.ó điên nổi tiếng kinh thành của nhà họ Vệ, đúng là thương hoa tiếc ngọc!
Vệ Chước hỏi: “Sao nữa?”
Hoa khôi c.ắ.n môi, nàng nũng nịu bệt xuống đất nức nở. Tam Thất bước tới, xổm xuống gần nàng , mở miệng :
“Ngươi là đầu tiên bọn Trần Viễn gọi đến, những đây ngươi quen họ ?”
Hoa khôi đảo mắt, “Quý nhân chuyện của họ? Nếu khai , thể thả ?”
Tam Thất gật đầu: “Có thể.”
Hoa khôi lập tức phấn chấn, một hết .
“Xuân nương tử phu quân bán Anh Anh Các, tuy chữ nào, tuổi nhưng đám công tử trẻ tuổi thích kiểu đó.”
“Còn Hồng tỷ nhi trông cũng tàm tạm nhưng da dẻ trắng ngần, khiến đám phong lưu lang quân yêu rời tay.”
“Hàm Hương là kẻ hẹp hòi, yêu nhất là mái tóc của , Trần công tử hứa sẽ tặng nàng một bộ trang sức điểm thúy, nàng liền ngoan ngoãn theo, chậc, bộ điểm thúy đó thật …”
“ mà, đám Trần công tử thích nhất vẫn là Bảo nha đầu.” Hoa khôi che miệng khẩy: “Nàng sinh ở Anh Anh Các, từ nhỏ học cách hầu hạ nam nhân, đến tuổi hầu hạ học cách lẳng lơ, nàng còn tưởng đám Trần công tử sẽ thật sự chuộc nàng ngoài…”
Khi hoa khôi nhắc đến những , lời đầy vẻ khinh bỉ và coi thường, lớp trang điểm dày cộm cũng che vẻ lọc lõi và tinh ranh mặt nàng .
Cai ngục bên cạnh nổi nữa, lặng lẽ lầm bầm:
“Người kẻ năm mươi bước, bản cũng chẳng khác gì…”
“Quan gia thế chứ,” hoa khôi một cách yểu điệu: “Thiếp là hoa khôi, thể so sánh với đám tầm thường đó!”
Nàng xong về phía Tam Thất, trong đôi mắt ngấn nước lộ vài phần trêu chọc: “Vị quý nhân trông tuổi lớn, hỏi thăm những chuyện gì? Không sợ hỏng danh tiết của ?”
Tam Thất nàng , đột nhiên :
“Trong nhà lao Hình bộ hung khí dày đặc, khiến sống sợ hãi thể trấn áp tà ma, diễm quỷ đây, bọn Trần Viễn ở đây ngược an .”
Hoa khôi lộ vẻ sợ hãi, “Quý nhân với những chuyện gì?
Quỷ quái gì chứ, đáng sợ quá!”
Tam Thất đưa cho nàng một chiếc khăn tay, hoa khôi do dự nhận lấy, ngay đó lời của Tam Thất khiến động tác lau mặt của nàng cứng đờ.
“Là cứu Vệ Miểu, cũng là khiến bọn Trần Viễn ngục.”
Hoa khôi dùng khăn tay lau khóe mắt, nở nụ rạng rỡ Tam Thất, “Quý nhân thật lợi hại, nhưng quý nhân với những chuyện gì?”
Tam Thất dậy, cúi đầu nàng , nhẹ giọng hỏi: “Xuân nương tử, Hồng tỷ nhi, Hàm Hương nương tử, Bảo nha đầu.”
“Họ còn sống ?”
Tay cầm khăn của hoa khôi dần siết chặt, nụ nhẹ nhàng mặt hề đổi, nàng : “Chết .”
“Chỉ là mạng của mấy kỹ nữ tầm thường thôi, c.h.ế.t là bình thường…”
“Ngoài đường c.h.ế.t mấy con mèo hoang ch.ó dại, ai thèm quan tâm?” hoa khôi hỏi ngược : “Quý nhân ?”
Trong nhà lao im lặng hồi lâu. Tam Thất để một câu rời .
Lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc, hoa khôi đối diện với bức tường, nàng nữa, từ từ dùng khăn tay lau lớp trang điểm mặt.
Nàng ném khăn tay xuống đất, nửa lớp trang điểm mặt lau , để lộ đôi mắt thanh tú và lạnh lùng.
Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, cách một bức tường là phòng giam giam giữ đám Trần Viễn.
Hoa khôi cúi đầu, che sát ý cuộn trào đáy mắt. Nàng lẩm nhẩm câu của Tam Thất khi : “Mạng phân sang hèn?”
“Hừ, nực .”