SỰ TÁI SINH VÀ HÀNH TRÌNH BÁO THÙ - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:18:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tam Thất nhận lời mời của Vệ Chước, một nữa đặt chân đến Võ Quốc công phủ.
Người xảy chuyện là Vệ Miểu, ruột của Vệ Viêm.
Vệ Viêm chờ sẵn ở cửa, khi Tam Thất xuống xe ngựa, vội vàng đón tiếp, “Quận chúa.”
Tam Thất gật đầu cùng trong.
“Trên đường Vệ Thống lĩnh chỉ lệnh e là gặp tà ma, tình hình cụ thể cũng rõ, ngươi chi tiết cho .”
Vệ Viêm dám giấu diếm, “Vệ Miểu ngày mùng bảy đồng môn rủ uống rượu, về nhà thì thần trí hoảng hốt. Ban đầu nhà phát hiện điều gì bất thường, cho đến gần đây nó cứ nhốt trong phòng , nhà lo lắng, phá cửa thì phát hiện nó đang…”
Vệ Viêm mặt lộ vẻ khó xử, hạ giọng : “Nó đang vẽ… bích hỏa đồ.”
Vệ Chước bên cạnh, vốn Võ Quốc công phủ nữa, đối với đường Vệ Miểu cũng mấy quan tâm. Chịu chạy một chuyến mời Tam Thất giúp đỡ, một là nể mặt Vệ Viêm, hai là vì chút tư tâm của bản .
Chuyện Vệ Miểu chứng cuồng loạn nhưng chuyện bích hỏa đồ mới !
Vệ Chước lập tức trừng mắt Vệ Viêm, nghiêng che mặt Tam Thất: “Quận chúa, hôm nay là Vệ mỗ suy nghĩ chu , phiền chạy một chuyến, chuyện đừng quan tâm nữa, đừng để bẩn mắt .”
…
Thần sắc Tam Thất bình thản: “Bích hỏa đồ thôi mà, cũng thường vẽ.”
Lời thốt , Vệ Chước và Vệ Viêm đều dùng ánh mắt kinh ngạc chằm chằm nàng, ngay cả biểu cảm của Khôi Nhất cũng nứt một chút.
Tam Thất hiểu sự kinh ngạc của họ, lên tiếng : “Trước tiên gặp , khí tức trong phủ các vị quả thực chút vẩn đục, lệnh xem dính thứ gì đó sạch sẽ.”
“A, , .” Vệ Viêm gật đầu, chút ngơ ngác, dám thẳng Tam Thất nữa, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Vẻ mặt Vệ Chước cũng tự nhiên.
Tam Thất cảm thấy hai chút kỳ lạ nhưng để tâm. Rất nhanh đến viện của Vệ Miểu.
Phụ mẫu của Vệ Viêm đều ở đó, khi thấy Tam Thất lập tức đến hành lễ. Phu thê họ khi thấy Vệ Chước thì vẻ mặt chút tự nhiên.
Vệ Chước g.i.ế.c lão Quốc công và bộ của đại phòng. Tuy chuyện bên ngoài là trời giáng sấm sét, là lão Quốc công và đại phòng gặp báo ứng,nhưng sự thật thế nào, những khác trong nhà họ Vệ chắc đoán .
Huống hồ, thế của Vệ Chước còn là bí mật.
Điệt tử biến thành , Vệ nhị lang thể bình tĩnh đối mặt mới lạ! Cả Võ Quốc công phủ cũng chỉ Vệ Viêm là vẫn như xưa, qua với Vệ Chước bình thường, nên gầm thì gầm, nên mắng thì mắng.
“Miễn các lễ nghi phiền phức, gặp Vệ Miểu .”
Vệ nhị lang vẻ mặt cứng đờ, chút khó xử : “Vệ Miểu nó đang vẽ tranh, là đợi cho dọn dẹp những bức họa đó …”
Vệ Chước nhíu mày, giọng điệu : “Sao trói từ sớm? Biết nó phát điên còn mặc kệ nó, thứ nó vẽ vẻ vang cho tổ tiên lắm ?”
Vệ nhị phu nhân lau nước mắt giải thích, họ ngăn Vệ Miểu vẽ tranh, đó cũng cho trói nó , nhưng hễ trói Vệ Miểu, cả nó co giật sùi bọt mép như động kinh.
Họ hết cách, chỉ đành để Vệ Miểu tiếp tục vẽ, cho trong phòng canh chừng nó.
Trong lúc nhà họ Vệ giải thích, Tam Thất bước phòng, chỉ thấy một nam tử bàn sách, tóc tai bù xù, dáng vẻ điên cuồng, tay cầm bút, chuyên tâm cúi đầu phác họa tác phẩm.
Tam Thất nhặt một bức họa rơi đất lên, nội dung hiện mắt khiến nàng ngây .
Trên bức họa, hai cơ thể dán chặt với tư thế cực kỳ khó, nam nữ môi lưỡi giao , quấn quýt rời…
Tam Thất từ từ hít một , muộn màng nhận điều gì đó, đầu hỏi Vệ Chước: “Bích hỏa đồ đắn ? Hay bích hỏa đồ ở kinh thành đều theo kiểu ?”
Vệ Thống lĩnh mặt mày nghiêm túc: “…Ta , cũng đầu thấy.” Vệ Viêm: Ngươi đang giả vờ cái gì đấy??
Tam Thất bình tĩnh hít một thật sâu, ừm, là nàng kiến thức nông cạn, nàng tưởng bích hỏa đồ là pháp đồ dùng để tránh lửa thật, ngờ là… ừm, xuân cung đồ.
Tam Thất ném bích hỏa đồ sang một bên, hỏi nhà họ Vệ: “Trong phủ các vị tiểu đồng mười tuổi ?”
“Có, !”
Tam Thất gật đầu, “Cho tiểu đồng uống nhiều nước một chút, bế đến đây.” Nàng xong, chỉ Vệ Miểu: “Tè mặt , tè cho tỉnh .”
Sắc mặt của nhà họ Vệ trong phút chốc trở nên vô cùng đặc sắc.
Một lát , quản sự bế tôn tử của đến, trong phòng vang lên tiếng nôn khan kinh thiên động địa của Vệ Miểu.
Hạ nhân bưng chậu nước , tay chân luống cuống hầu hạ Vệ Miểu rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-137.html.]
Vẻ mặt phu thê Vệ nhị kỳ quái, vai Vệ Chước run run, nhịn nhịn, nhịn : “Phụt—”
Vệ Viêm bực bội liếc một cái, Vệ Chước thu nụ nhưng miệng vẫn ngừng: “Sớm đơn giản như là thể khiến tỉnh nên phiền Quận chúa chạy một chuyến.”
“Chuyện kết thúc .” Tam Thất bình thản uống một ngụm , một câu khiến trái tim phu thê Vệ nhị treo lên.
“Quận chúa, nhi tử rốt cuộc dính thứ gì bẩn thỉu ?” Vệ nhị phu nhân nhịn hỏi.
Tam Thất cầm lấy bức bích hỏa đồ bên cạnh mở cho họ xem.
Mặt nhà họ Vệ đều chút ngượng ngùng nhưng vẫn qua, , tất cả đều thấy da đầu tê dại!
Bức họa vẫn là bức họa đó nhưng nữ nhân tranh đổi!
Dung mạo vẫn kiều diễm, nhưng cơ thể từ cổ trở xuống là một bộ xương khô!
Phải những bức họa Vệ Miểu vẽ đó họ đều xem qua, là cơ thể nữ nhân bình thường, tuyệt đối là hồng phấn khô lâu như bây giờ!
Vệ Miểu lúc cũng hạ nhân dìu , Vệ nhị lang tức giận kìm , cầm bích hỏa đồ ném mặt nó.
“Đồ khốn , rốt cuộc mày chọc thứ tà ma !”
Vệ Miểu bây giờ tỉnh táo, cũng nhớ những ngày qua vẽ thứ quỷ quái gì, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất, lóc t.h.ả.m thiết: “Phụ , hài nhi… hài nhi cũng chọc thứ …”
“Hài nhi gì cả mà!”
Vệ nhị phu nhân nhào tới đ.á.n.h nhi tử: “Đồ ngu ngốc, còn mau khai thật ngày mùng bảy gì, cứ đợi đến khi mất mạng mới chịu !”
Vệ Miểu thực sự oan ức, “Hài nhi thật sự chuyện ! Ngày mùng bảy đồng môn rủ hài nhi uống rượu, hài nhi thật sự chỉ uống rượu về…”
Vệ Chước đột nhiên khẩy: “Chỉ uống rượu? Không là uống rượu ở nhỉ?”
Ánh mắt Vệ Miểu lấp lóe, dám trả lời.
Vệ nhị lang vung tay tát, nhưng mấy cái tát xuống mà Vệ Miểu vẫn c.ắ.n chặt môi chịu khai.
Tam Thất lạnh lùng quan sát, cảm thấy vô vị, dứt khoát toạc bí mật: “Các ngươi tụ tập chơi bời lầu xanh ?”
Mặt Vệ Miểu trắng bệch, ngẩng đầu kinh hãi nàng: “Sao …” Hắn vội che miệng.
Vệ Chước lộ vẻ mặt quả nhiên là , ghê tởm lườm một cái.
Vệ nhị lang tức giận, chỉ mắng lớn: “Đồ khốn nạn , Hoàng thượng lệnh cấm bá quan và sĩ tử chơi bời lầu xanh, mày điên !”
Vệ Viêm cũng thất vọng tột cùng với , tụ tập chơi bời lầu xanh rước họa , ngoài thật mất mặt!
Mặt Vệ Miểu lúc đỏ lúc trắng, bây giờ cũng còn gì để giấu nữa: “Hài nhi thật sự , con chỉ uống rượu, gì cả!”
“Là Trần đồng học mời kỹ nữ đến, là vẽ mỹ nhân đồ gì đó, hài nhi… hài nhi chỉ vẽ theo vài nét, đó họ… hài nhi liền rời , hài nhi thật sự tham gia…”
Hắn cứ một mực giải thích cho , giọng ngày càng nhỏ, hổ đến mức tìm một cái lỗ để chui xuống.
Phu thê Vệ nhị cũng cảm thấy mất mặt, nhưng dù cũng là nhi tử , chẳng lẽ trơ mắt nó chết?
“Quận chúa, xem chuyện …”
Tam Thất thản nhiên : “Công tử nhà các vị chọc diễm quỷ, diễm quỷ lấy tinh khí của nam nhân thức ăn, sách dùng văn chương nuôi dưỡng hạo nhiên khí, nếu tâm tà thì diễm quỷ thể đến gần.”
Vệ Miểu càng thêm hổ giấu mặt .
Tam Thất dậy: “Ngươi nên thấy may mắn vì thật sự gì, nếu …” Nàng liếc Vệ Miểu: “Bức họa của Vệ tiểu lang quân e là trở thành hiện thực .”
“Hồng phấn khô lâu, một chốc hoan lạc, thật đúng là quỷ cũng phong lưu.”
Mặt Vệ Miểu trắng bệch.
Tam Thất một cái, nhếch mép, chuyển lời: “Ừm, nhưng mấy ngày nay tinh khí của ngươi cũng hao tổn ít, lấy thê tử đúng ? Trong vòng năm năm đừng lấy nữa, kẻo cô nương nhà gả cho ngươi sống cảnh góa bụa.”
Phu thê Vệ nhị: “…” Vệ Miểu: “…”