Yến Độ trở về.
Hứa Trường Lưu và Thất công chúa đều lủi thủi cáo từ, dám ở , tiểu biểu thúc (đại ma đầu) chỉ thiếu nước ba chữ ‘ g.i.ế.c ’ lên mặt.
Lúc đến cửa phủ hai vẫn còn đổ cho .
“Nhìn là tiểu biểu thúc Tam Thất tỷ , phen , cứ chờ tiểu biểu thúc ghi hận .”
“Hắn dám! Nếu báo thù , sẽ mách tỷ tỷ!” Thất công chúa ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng là đang chột : “Hắn sẽ treo lên đánh nữa chứ, đến tuổi cập kê , treo lên đánh, cần mặt mũi nữa …”
Hứa Trường Lưu thầm nghĩ, tay ác thế nào, còn chọc gì?
“ mà thấy tiểu biểu thúc gần đây kỳ lạ , trông cứ như trẻ ?”
“Nói bậy bạ gì đó, đại ma đầu còn tới tuổi đội mũ, vốn già…”
Hứa Trường Lưu xua tay: “Người hiểu .”
Trước tiểu biểu thúc động một tí là mặc đồ đen, từ lúc nào bắt đầu mặc đồ sặc sỡ. Gần đây còn đổi cả kiểu tóc nữa, cái đuôi ngựa buộc
cao chẳng trọng chút nào, giống một vị đại tướng quân? Trông còn trẻ trâu hơn cả nữa!
…
Vị Yến Thiếu tướng quân mấy trọng, nội tâm cũng hề yên tĩnh.
Theo lòng riêng mà , Tam Thất dọn , nhưng thánh chỉ ban, dọn e là .
Trong lòng nên cứ lữa mãi chuyện , ngờ tên đồng đội ngu ngốc là Thất công chúa bán , còn lôi cả lời dối .
“Trước đây… dối…”
Có thì nhận, Yến Thiếu tướng quân nghiêm túc thừa nhận sai lầm.
“Ta mà.” Tam Thất vẻ mặt như thường, thấy Yến Độ ngạc nhiên, nàng : “Trước đây đoán phần nào, bây giờ thì chắc chắn .”
“Vậy nàng… giận ?”
“Chuyện cỏn con, đáng để tức giận ?” Tam Thất kỳ lạ một cái: “Hơn nữa, chẳng ngài sớm thẳng thắn với , rằng hy vọng ở Tướng quân phủ .”
“Cho nên ngài dối để giữ mà là tự nguyện ở .”
Yến Độ mím chặt môi, trong lòng dấy lên một niềm vui thầm kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-109.html.]
Giờ khắc , từ nào dễ hơn hai chữ ‘tự nguyện’.
“ mà bây giờ dọn e là …” Tam Thất thở dài.
Yến Độ “ừm” một tiếng, niềm vui cũng chuyển thành thất vọng, hít nhẹ một , lấy tinh thần : “Có xem phủ Quận chúa Hoàng thượng ban cho ?”
Tam Thất suy nghĩ một lát, dù bây giờ cũng việc gì, liền gật đầu.
Một lát nàng và Yến Độ lên xe ngựa, về phía phủ Hoàng thượng ban.
Xe ngựa lắc lư, đường vì tuyết lớn chặn đường nên vòng mấy , nhưng vòng một hồi, ngay cả Khôi Nhất cũng phát hiện gì đó . Xung quanh còn một bóng , mà hình như họ cũng cứ vòng quanh con đường .
“Dừng .”
Giọng của Tam Thất từ trong xe ngựa truyền , Yến Độ vén rèm xe ngoài: “Quỷ đả tường?”
Tam Thất thở dài : “Là quỷ chặn đường.” Nói xong nàng và Yến Độ xuống xe.
Tam Thất tuyết trắng mênh m.ô.n.g xung quanh, lên tiếng: “Ra đây .”
Đùng! Đùng đùng!
Như tiếng vật nặng đập vách tường, mà âm thanh và sự rung động truyền từ chân họ lên.
Khôi Nhất lập tức xổm xuống, dùng tay cào lớp tuyết .
Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, rõ ràng họ đang đường lớn nhưng khi cào một lớp tuyết lộ một lớp băng cứng, cứ như thể chân họ là một mặt hồ đóng băng.
Bỗng nhiên, một bàn tay xuất hiện lớp băng.
Dù tim gan của Khôi Nhất rèn luyện qua sóng gió nhưng vẫn ‘bàn tay quỷ’ doạ cho da đầu tê dại.
Đùng! Đùng đùng!!
Bàn tay đập mặt băng.
Tam Thất xổm xuống, cúi gần mặt băng, lớp băng dường như cũng một khuôn mặt đang áp gần nàng.