Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 98: Ninh Ninh bày kế, hoàn toàn suy sụp.

Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:41:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Tuệ An ngã, Chung Minh Nguyệt xông tới. Cô còn định đè lên để đánh, cũng may Chung Triệu Khánh kịp thời túm lấy tay cô , kéo .

Chung Minh Diệu cũng vội vàng chạy tới đỡ dậy.

dường như bà ngã dập xương cụt, đau đến toát cả mồ hôi lạnh.

Chung Minh Diệu cau mày, Chung Minh Nguyệt: “Rốt cuộc là điên, là chị điên!”

“Mày dám trở mặt với bố vì Chung Thư Ninh, mày tư cách gì tao điên!”

Chung Minh Nguyệt chối cãi cũng vô ích.

Lưu Tuệ An, chỉ nhạt một tiếng: “Bà đánh ? Chính bà với , bộ châu báu đều để cho . thiếu tiền, lấy bán thì ?”

“Hay là, vốn dĩ bà chẳng ý định cho , bà định để cho con trai của bà chứ gì. Trong lòng các , vốn dĩ bao giờ coi là con gái .”

“Từ nhỏ nuôi nấng ngày nào, đúng là chẳng một chút tình cảm gì!”

“Chung Minh Nguyệt, tao cho phép mày ăn mất dạy!” Chung Triệu Khánh tức giận quát.

sai.” Chung Minh Nguyệt dồn nén từ lâu: “Vậy ông cho xem, nhà họ Chung sắp phá sản đến nơi , hai định để tài sản gì cho ?”

“Hay là cho thằng em trai hết?”

“Dù thì nó mới là niềm hy vọng của nhà họ Chung mà.”

“Đồ khốn nạn!” Chung Triệu Khánh tức đến nỗi giơ tay tát cô một cái, khiến cô ngã lăn đất.

Chung Minh Nguyệt cũng chẳng thèm bận tâm, lồm cồm bò dậy, lau nụ nơi khóe miệng.

Gương mặt méo mó vì phẫu thuật thẩm mỹ quá đà của cô trông càng thêm dữ tợn, đáng sợ.

“Các cho Chung Minh Diệu mấy chục triệu tiền bất động sản thèm chớp mắt, chỉ lấy chút châu báu thì ?”

“Trộm?”

Meivory

lấy đồ nhà , thành ăn trộm !”

“Chung Minh Nguyệt!” Chung Thư Ninh lạnh lùng .

“Mày hả hê chứ gì?” Chung Minh Nguyệt gằn: “Tao mất hết mặt mũi mặt mày.”

“Vốn dĩ tao còn tưởng thể đổ cái tội lên đầu mày, ngờ…”

“Đều tại thằng ngu Phùng Thụy Dương, tao bảo từ sớm, tìm một chỗ kín đáo bán châu báu . Không ngờ vẫn là cái đồ nên việc thì nhưng hỏng việc thì thừa, đúng là ngu như heo!”

Lúc , vẻ mặt của Chung Minh Nguyệt trông như phát điên.

Phùng Thụy Dương nghiến răng: “Mày mới là heo, mặt mày bây giờ sưng vù lên như đầu heo .”

“Anh…”

“Chung Minh Nguyệt, cô cần trách .” Tay Chung Thư Ninh vẫn còn cầm túi đá dùng để chườm mặt cho Chung Minh Diệu: “Thật , giấu và bán tang vật cũng kín đáo, tạm thời vẫn phát hiện.”

“Mày gì?” Đồng tử Chung Minh Nguyệt khẽ run.

“Ông chủ Tiền là diễn viên thuê, diễn nửa ngày, 200 tệ.”

Tất cả : “…”

Trái , mặt viên cảnh sát phụ trách vụ án gì khác lạ, rõ ràng là chuyện từ lâu.

Lúc , Phùng Thụy Dương vội vàng : “Phùng Phương Phương, mày thấy . Tao , tao quen !”

Lớp phòng của Chung Minh Nguyệt sụp đổ!

vẫn luôn cho rằng, thua là vì một thằng hờ ngu ngốc như heo như chó, ngờ…

Cuối cùng, cô vẫn là thua trong tay Chung Thư Ninh.

Sự thật khiến cô thể nào chấp nhận!

Cả run rẩy, gương mặt dữ tợn và méo mó đến nỗi cử động cơ mặt dường như cũng khó khăn, chỉ đôi mắt như tẩm độc, âm u hiểm ác.

“Chung Thư Ninh, tại lúc nào cũng là mày?”

Từ khi cô đón về nhà họ Chung, chính thức đổi tên thành Chung Minh Nguyệt, cái tên cùng với cô luôn là một cái tên khác…

Chung Thư Ninh!

Minh Nguyệt?

Chung Thư Ninh mới là vầng trăng sáng trong trẻo nhất trời.

Chỉ cần nơi nào cô xuất hiện, cô sẽ trở nên ảm đạm, hào quang, biến thành kẻ nền. Rõ ràng cô mới là cô chủ thật sự của nhà họ Chung, cô cam lòng…

Chung Thư Ninh , ánh mắt lạnh lẽo đến mức một gợn sóng.

Dường như cô đoán là cô từ lâu.

chỉ lãng phí lực lượng cảnh sát hạng như cô thôi.” Chung Thư Ninh giải thích: “Cô thể giả vờ bình tĩnh nhưng từ lúc sở cảnh sát, Phùng Thụy Dương tỏ căng thẳng khác thường.”

“Thật chuyện phạm tội, càng nhiều tham gia thì càng dễ lộ sơ hở.”

“Hơn nữa, cô chọn đúng một đồng đội ngu như heo.”

Cô thong thả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-98-ninh-ninh-bay-ke-hoan-toan-suy-sup.html.]

Khóe miệng khẽ nhếch, nụ thờ ơ nhưng chứa đầy sự chế giễu.

“Tại là mày?” Dường như Chung Minh Nguyệt vẫn còn chìm đắm trong thế giới của riêng : “Tất cả đều so sánh tao với mày.”

“Phải, tao xinh , thông minh bằng mày.”

“Mày cắt đứt quan hệ với nhà họ Chung , tại vẫn cứ như một bóng ma lởn vởn trong ngóc ngách cuộc sống của tao? Cho dù tao ăn trộm thì đó cũng là chuyện nhà tao, liên quan gì đến mày!”

“Chung Thư Ninh, mày là con khốn, ai bảo mày lo chuyện bao đồng…”

xong, Chung Triệu Khánh giơ tay.

Cùng với tiếng tát vang lên chát chúa, sắc mặt ông tím tái: “Chung Minh Nguyệt, mày kiếm chuyện đủ ? Ăn trộm mà cũng lý lẽ ?”

“Trộm cái gì! là lấy, lấy đồ của nhà thôi!”

“Mẹ cho , tặng , chỉ ứng phần tài sản thuộc về mà thôi.”

trộm, là kẻ trộm!”

Chung Minh Nguyệt vẫn cho rằng sai, điều khiến vợ chồng Chung Triệu Khánh đau lòng khôn xiết.

Lưu Tuệ An ngã một cú, xương sống đau buốt, bà con gái: “Minh Nguyệt, bộ châu báu đều con bán hết ?”

“Bán từ lâu .” Chung Minh Nguyệt gằn.

“Vậy tiền ?”

“Tiêu hết .”

“Con, con gì? Tiêu hết ?”

Chung Minh Nguyệt mỉa: “ phẫu thuật thẩm mỹ, bảo dưỡng duy trì, mua túi mua quần áo, chi tiêu hằng ngày đều cần dùng tiền cả, thì nào? Bà xót ? Quả nhiên, bà chỉ thương Chung Minh Diệu, căn bản hề yêu thương . Vậy thì đón về gì?”

“Sao con trở nên thế chứ?” Giọng Lưu Tuệ An run rẩy.

Lúc , nỗi đau thể xác còn xa mới bằng nỗi đau trong lòng bà .

“Vậy cũng trách các . Nếu bây giờ vẫn còn ở nhà họ Phùng, sẽ an phận một nhân viên bán hàng, chấp nhận cuộc sống khô khan ngày qua ngày. Sau đó, tìm đại một để gả , cả đời cứ thế mà trôi qua.”

“Các để cô chủ, cho cuộc sống sung túc. Tại về nhà, công ty sắp phá sản ?”

đến nhà họ Chung là để hưởng phúc.”

“Chứ để chịu khổ cùng các !”

Lưu Tuệ An chỉ cảm thấy thở dồn dập, khí huyết cuộn trào, viên cảnh sát bên cạnh vội hiệu cho bà nghỉ ngơi.

Trông dáng vẻ của bà sắp ngất lịm đến nơi.

"Chung Minh Nguyệt, chúng chính thức triệu tập cô vì tội trộm cắp." Cảnh sát chẳng mà nhiều lời với cô : "Phùng Thụy Dương là đồng phạm, cũng sẽ tạm giam cùng."

Nói , họ sang Lưu Tuệ An: "Số châu báu bán , chúng sẽ cố hết sức thu ."

"Đồng chí cảnh sát, chuyện là... cần châu báu đó nữa, thể tha cho con gái ? Đây là chuyện nhà của mà."

"Giá trị tài sản lớn, hơn nữa chính bà báo án ."

" rút đơn!"

"Đây là đồn cảnh sát, nơi bà thế nào thì thế đó." Viên cảnh sát Chung Minh Nguyệt, hề tí hối cải nào, tiếp: "Đôi khi, sự dung túng quá mức chỉ hại hại mà thôi."

Lưuệ An như ai đó rút cạn hết sức lực, cả mềm nhũn, nếu Chung Minh Diệu đỡ thì lẽ bà ngã khuỵu xuống đất.

Miệng bà ngừng lẩm bẩm:

"Tạo nghiệt mà, đúng là oan nghiệt mà..."

lúc , cửa phòng đẩy , Hạ Văn Lễ xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh Chung Thư Ninh: "Em xử lý xong cả ?"

Cô gật đầu: "Sao đến đây?"

"Đến đón em về nhà."

Chung Thư Ninh mỉm bước về phía .

"Hôm nay thi đấu vất vả ."

"Cũng ạ, chỉ là kết quả thế nào?"

"Em vòng chung kết ." Giọng Hạ Văn Lễ dịu dàng, tự nhiên nắm lấy tay cô. Khi rời khỏi phòng, còn ngoái đầu vợ chồng nhà họ Chung đang đưa đám với sắc mặt xám ngoét.

Những lời từng như một lời nguyền rủa vang vọng bên tai hai vợ chồng:

Chung Minh Diệu thiết với họ, kết cục của Chung Minh Nguyệt thể thấy , lẽ nào chuyện đều diễn đúng như lời .

Mệnh của họ con.

, cũng sẽ mất .

Trước khi rời , Chung Thư Ninh đầu Lưu Tuệ An, cuối cùng ánh mắt dừng Chung Minh Diệu: "Em đưa bà Lưu đến bệnh viện chụp X-quang kiểm tra , thể bà chấn thương xương ."

Đứa con gái ruột mà bà nâng niu trong lòng bàn tay chẳng thèm hỏi han bà lấy một câu.

Ấy mà đứa con gái nuôi xem như đồ bỏ vẫn lo lắng cho sức khỏe của bà .

Một câu , một tiếng "bà Lưu",

Khiến Lưu Tuệ An vỡ òa, phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ.

Loading...