Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 97: Kẻ trộm thật sự lộ diện, cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:41:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Thư Ninh Phùng Thụy Dương: “Giá trị tài sản trộm cắp nhỏ thì mới khả năng dàn xếp riêng tư. Của thì quá lớn, đủ tiêu chuẩn để khởi tố vụ án. Kể cả nhà họ Chung bỏ qua cho , cảnh sát vẫn thể lập án để truy tố.”

Vừa , cô sang viên cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đúng ?”

Viên cảnh sát gật đầu.

“Anh, đừng chị bừa.”

Thấy sắc mặt Phùng Thụy Dương tái như tro tàn, Chung Minh Nguyệt vội kéo tay áo : “Họ cố ý dọa thôi!”

“Mày cút ngay!” Phùng Thụy Dương hất mạnh tay, Chung Minh Nguyệt ngã sõng soài đất. Hắn cảnh sát, : “Không liên quan đến , chỉ phụ trách tuồn hàng tiêu thụ, ăn cắp là cô !”

Hắn chỉ tay, Tưởng Minh Nguyệt tức đến mức lồm cồm bò dậy, lao thẳng về phía !

“Anh bậy bạ!”

Tưởng Minh Nguyệt đánh, bịt miệng .

Phùng Thụy Dương tù. Vào thời khắc sống c.h.ế.t thế , con ai cũng ích kỷ.

Dù gì cũng là đàn ông sức dài vai rộng, thấy Chung Minh Nguyệt lao tới thì túm lấy tay cô . Theo một tiếng “chát” vang lên, cô chỉ cảm thấy má nóng rát như lửa thiêu, đẩy mạnh .

“Thật sự trộm, tất cả đều do Phùng Phương Phương lấy !”

“Nó sợ nhận nên mới nhờ mang bán, bảo là bán tiền sẽ chia cho 3 phần.”

“Phùng Thụy Dương!” Chung Minh Nguyệt lồm cồm bò dậy từ đất: “Nói , Chung Thư Ninh cho bao nhiêu tiền để vu khống hả?”

“Mày tin tao xé nát cái miệng của mày .”

Vừa đến hai chữ “tù chung ”, Phùng Thụy Dương sợ đến mức sắp tè quần.

“Mày im miệng cho tao! Còn tại mày nhà họ Chung sắp phá sản, còn chuyển phần lớn tài sản cho Chung Minh Diệu mà cho mày, chửi bới họ thiên vị ?”

“Rồi mày than tiền phẫu thuật thẩm mỹ nên mới định bụng mang trang sức ngoài bán lấy tiền.”

“Với , lúc đó mày với tao đây là đồ mày tặng, chứ mày là đồ ăn cắp !”

“Nếu đó là đồ gian trộm cắp , đời nào tao giúp mày mang bán cơ chứ!”

Phùng Thụy Dương nóng lòng chứng minh trong sạch, đương nhiên là nấy.

Lời chẳng khác nào thừa nhận vụ mất trộm châu báu liên quan đến .

Chung Triệu Khánh sững sờ tại chỗ.

Sau cơn chấn động dữ dội, Lưu Tuệ An khó tin nổi con gái: “Minh Nguyệt?”

“Mẹ, tin con ?” Chung Minh Nguyệt lồm cồm bò dậy từ đất: “Anh con là cái dạng gì, chẳng lẽ ?”

“Suốt ngày chỉ ăn chơi trác táng bên ngoài, còn cờ b.ạ.c nữa. 2 triệu tệ mà nhà chúng cho nướng sạch từ lâu .”

“Anh còn từng ngửa tay xin tiền con nhưng con từ chối.”

“Con đoán, chắc chắn là vì lý do nên mới trộm châu báu, còn oán hận con giúp nên mới tạt nước bẩn lên con.”

Phùng Thụy Dương chấn động: “Phùng Phương Phương, mày đúng là giỏi bịa chuyện.”

“Mẹ, đây từng sẽ để châu báu cho con, chúng đều là của con cả, con ăn trộm chứ?” Chung Minh Nguyệt , mắt đỏ hoe.

“Thôi bỏ , nếu cứ nhất quyết tin lời thì con giải thích thế nào cũng vô dụng.”

“Cứ để cảnh sát bắt con !”

Meivory

“Dù thì từ lúc về nhà, cuộc sống của con rối tung cả lên. Người ngoài thì con hổ, mắng con là đồ rẻ tiền, chắc cũng thấy con mất mặt lắm.”

Lưu Tuệ An thấy con gái lóc sướt mướt thì đau lòng khôn xiết.

Huống hồ, so với , bà rõ ràng tin lời Chung Minh Nguyệt hơn.

Phùng Thụy Dương sốt ruột đến phát điên. Vốn dĩ khéo ăn khéo , cũng thể như Chung Minh Nguyệt, thể ngay .

lúc , Chung Thư Ninh đột nhiên thốt lên một câu: “Thật , cũng tin lời Chung Minh Nguyệt hơn, lẽ châu báu chính là do Phùng Thụy Dương lấy trộm.”

“Đệt, con nó mày…” Phùng Thụy Dương tức đến chửi .

Đã thế còn đổ thêm dầu lửa!

Hai họ là kẻ thù đội trời chung ?

Lý Khải liếc mắt hiệu cho .

Hắn sợ đến vỡ mật, đành ấm ức rụt cổ .

Chung Minh Nguyệt ngớ cả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-97-ke-trom-that-su-lo-dien-cuc-dien-vuot-ngoai-tam-kiem-soat.html.]

Chung Thư Ninh ? Hôm nay đỡ cho cô .

“Trước đây, Phùng Thụy Dương từng giở trò với , lành gì. Đến những nơi như Dạ Vô Miên vung tiền tiếc tay, tiền nong chắc chắn đủ dùng, nảy sinh ý đồ cũng là chuyện bình thường.”

Giở trò?

Chung Minh Diệu Phùng Thụy Dương, ánh mắt đó thiếu điều băm vằm thành trăm mảnh!

Phùng Thụy Dương ngây tại chỗ.

Mẹ kiếp, hôm nay đúng là xui tận mạng.

Chung Thư Ninh tiếp: “ cũng coi như bản lĩnh đấy, nhà họ Chung giúp việc mà thể lẻn thư phòng để trộm két sắt, cũng giỏi thật.”

Lời thốt , sắc mặt của cả nhà họ Chung đều biến đổi.

“Chung Thư Ninh, trộm đồ thế nào thì liên quan gì đến cô? Cô thể đừng gây thêm rắc rối ?” Phùng Thụy Dương đang vắt óc suy nghĩ để chứng minh trong sạch.

vốn dĩ ngốc nghếch, đầu óc trống rỗng.

“Anh trộm đồ, chắc chắn thăm dò , mà thư phòng của nhà họ Chung dễ như .”

“Vì để trộm châu báu, quả thực là bỏ nhiều công sức đấy.”

Phùng Thụy Dương nổi cáu: “Hay lắm, quên mất, cô cũng họ Chung. Nhà họ Chung các định đổ hết tội lên đầu chứ gì!”

“Nếu thật sự là trộm, lấy châu báu thì cao chạy xa bay từ lâu, còn ở đây chờ các đến bắt ?”

Chung Minh Diệu cau mày: “Ngoài chuyện , còn gì khác ?”

còn gì nữa, chẳng đều cho là trộm ?” Phùng Thụy Dương vẻ buông xuôi: “Tìm một nhân chứng chó má để vu khống, bôi nhọ !”

két sắt nhà chúng ở trong thư phòng.” Chung Minh Diệu thẳng.

“...”

“Két sắt ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ của bố .”

Lời của Chung Minh Diệu thốt , quá rõ ràng, Phùng Thụy Dương là kẻ trộm thật sự. Vì đến cả vị trí cơ bản nhất của két sắt cũng , cũng chẳng hề phản bác khi Chung Thư Ninh nhắc nhắc chuyện thư phòng.

Hay đúng hơn, phản ứng!

Điều rõ ràng là bình thường.

Trái , Chung Minh Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên, bởi vì lúc ánh mắt của tất cả một nữa tập trung .

Bởi vì Phùng Thụy Dương nhận chuyện từ lâu nhưng hề vị trí của két sắt.

Vậy thì kẻ lấy trộm châu báu đó, chắc chắn là một khác.

Chung Triệu Khánh con gái, ánh mắt đầy vẻ chấn động và kinh ngạc.

Lưu Tuệ An từng nghi ngờ Chung Minh Nguyệt nhưng dù cũng là m.á.u mủ ruột rà của bà , còn lưu lạc bên ngoài nhiều năm.

, cũng nỡ nghi ngờ cô .

sự thật bày mắt.

“Minh Nguyệt…” Giọng bà run rẩy.

“Mẹ.” Giọng Chung Minh Nguyệt cũng run lên: “Không con, thật sự …”

“Con tại và bố con đặt tên con là Minh Nguyệt ?” Lưu Tuệ An tin nhưng hiện thực tàn nhẫn như , ép bà đối mặt.

“Bố mong con thể giống như vầng trăng trời, trong trắng và rực rỡ.”

“Thế mà con những gì!”

“Con ăn diện ma, đều chiều theo con vì con trông xinh nên tự ti. tại con ăn trộm!”

“Mẹ, con …” Chung Minh Nguyệt vẫn chối.

Lưu Tuệ An thẳng tay tát cô !

Một cái, một cái!

kịp đề phòng, tát mấy cái, chỉ cảm thấy mặt nóng rát, thậm chí còn ù tai trong chốc lát.

Nói cho cùng, vì nuôi nấng bên cạnh nên hai con gần như tình cảm. Chung Minh Nguyệt tỉnh táo , đột nhiên đánh trả.

đ.â.m sầm tới!

Lưu Tuệ An xô ngã lăn đất.

Khung cảnh vượt khỏi tầm kiểm soát trong nháy mắt…

Loading...