Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 96: Cắn xé lẫn nhau - Đồ đê tiện.
Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:41:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Triệu Khánh đến, còn hiểu rõ tình hình thấy nửa bên mặt của vợ sưng đỏ, là đánh, bèn vội vàng hỏi: "Ai đánh em thế?"
Chung Minh Nguyệt vội đáp: "Là Chung Thư Ninh!"
Chung Minh Diệu: "Con một câu thì c.h.ế.t ?"
"Mọi đều thấy cả , cho dù con thì bố cũng sẽ thôi. Ai bảo con khốn ngông cuồng như thế gì."
"Chung Minh Nguyệt!"
"..."
Trang sức thì mất, vợ thì đánh, con cái thì cãi cọ, ở công ty còn một đống chuyện sứt đầu mẻ trán đang chờ ông xử lý.
Chung Triệu Khánh tức giận gầm lên: "Tất cả im miệng cho ! Đây là đồn cảnh sát, thấy mất mặt hả!"
Viên cảnh sát thấy cuối cùng cũng yên tĩnh , bèn tách riêng họ để lấy lời khai.
như lời Chung Thư Ninh : Vụ án , khả năng là do nội gián tay.
Một khi đến đồn cảnh sát, nhiều chuyện còn là bí mật nữa và trong đó tất nhiên bao gồm cả dư trong tài khoản ngân hàng của Chung Thư Ninh.
"Trong thẻ của cô Chung khá nhiều tiền nhỉ?" Viên cảnh sát hỏi theo thủ tục: "Cô tiện cho khoản tiền từ ?"
Dù thì, thời điểm thế , việc trong tài khoản ngân hàng bỗng dưng một khoản tiền lớn chuyển là một chuyện đáng ngờ.
Chung Thư Ninh: "Nếu là thì ngốc đến mức dùng thẻ ngân hàng của chính ."
"Vậy tiền là..."
"Tiền tiêu vặt chồng cho."
"Hả?"
Hai cảnh sát trong phòng ngẩn .
Meivory
"Các tra kê ngân hàng của , tra là kết hôn?" Chung Thư Ninh mỉm : "Tháng , trong thẻ của cũng một mục chuyển khoản với tiền tương tự, các thể kiểm tra gửi."
"Cô chắc chắn đây là tiền tiêu vặt chứ?" Viên cảnh sát liếc tiền chuyển khoản.
" cũng thấy nhiều thật."
Đây mà là nhiều thôi ư?
là giàu đến tình !
Tuy nhiên, tra cứu hệ thống cho thấy đúng là cô kết hôn, thời gian đăng ký chỉ mới vài ngày và mục tên chồng ghi là:
Hạ Văn Lễ!
Mấy cảnh sát cũng ngờ, trong quá trình phá án hóng một drama cực lớn. Nếu như , việc cho nhiều tiền tiêu vặt như thế cũng là bình thường nhưng vẫn thể loại bỏ hiềm nghi của Chung Thư Ninh.
Ngay lúc , gõ cửa, báo rằng luật sư của Chung Thư Ninh tới.
…
Một tiếng .
Mọi tập trung cùng .
Lúc , Lưu Tuệ An bình tĩnh hơn nhiều, việc cấp bách nhất bây giờ là tìm trang sức mất. Bà hỏi cảnh sát: "Đồng chí, các điều tra thế nào ?"
"Thật ngờ, bà cung cấp ảnh trang sức mất, chúng lập tức gửi xuống cho các cảnh sát khu vực để dò hỏi, ai ngờ tìm một mua thật."
Viên cảnh sát một cách nhẹ nhõm: "Anh gặp mặt bán , đợi tới nơi là vụ án xem như phá.”
"Xin hãy kiên nhẫn chờ, đừng nóng vội, tạm thời khoan hãy ."
...
Lời , sắc mặt của những mặt đều khác .
Vẻ mặt Chung Thư Ninh gì khác thường, cô bảo Lý Khải mua một túi chườm đá, đắp lên mặt cho Chung Minh Diệu để tan vết sưng.
Chung Minh Nguyệt ở chỗ của nghịch móng tay, còn Phùng Thụy Dương thì ngược . Nhìn như đống lửa, liên tục uống nước, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
"Chị?" Ngay cả Chung Minh Diệu cũng nhận sự bất thường của , lập tức hiệu cho Chung Thư Ninh.
Hơn nữa, quy trình kỳ lạ, tại tập trung tất cả những hiềm nghi một chỗ?
Chung Minh Diệu cảm thấy cách sắp xếp của cảnh sát chút nào.
"Sao ? Mặt còn đau ?" Chung Thư Ninh chỉ chăm chú mặt .
"Không đau, em ."
"Em cứ chườm đá , sẽ nhanh hết sưng thôi."
Lưu Tuệ An gương mặt sưng đỏ của con trai, trong lòng xót vô cùng nhưng vì sĩ diện nên lời quan tâm đến đầu môi biến thành một câu: "Đàn ông con trai, gì mà đau."
Chừng hơn 10 phút , một loạt tiếng bước chân vang lên.
Một viên cảnh sát đẩy cửa bước , theo là một đàn ông trung niên mặt chữ điền.
"Ông chủ Tiền, ông xem thử xem, tìm ông để bán trang sức đó ở đây ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-96-can-xe-lan-nhau-do-de-tien.html.]
Phùng Thụy Dương thấy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cầm ly lên uống một ngụm nước.
ngay giây tiếp theo, vị chủ tiệm họ Tiền đột nhiên giơ tay chỉ thẳng : "Chính là ! Một tuần , mang một sợi dây chuyền và một đôi bông tai đến tìm , hỏi xem chúng đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Phụt..." Phùng Thụy Dương phun thẳng ngụm nước trong miệng ngoài!
"Mẹ nó, ông là ai? đếch quen ông."
Ông chủ Tiền tiếp tục : "Sợi dây chuyền đó đính gần một trăm viên kim cương, còn đôi bông tai là một cặp ngọc lục bảo Wharton, hình giọt nước, cực kỳ ."
"Hai món đó đúng là đồ trong bộ sưu tập của !"
Lưu Tuệ An miêu tả lập tức kích động, Phùng Thụy Dương với vẻ thể tin nổi: "Là trộm trang sức của ?"
" !" Lúc , Phùng Thụy Dương bất giác liếc Chung Minh Nguyệt.
"Mọi đừng tin lời ông ." Phùng Thụy Dương chỉ ông chủ Tiền: " từng gặp ông bao giờ."
Ông chủ Tiền : "Chắc tại gương mặt đại quá nên nhớ cũng thôi. thì ấn tượng sâu sắc với vì ăn mặc bình thường mà mang theo bộ trang sức trị giá cả triệu tệ. Lúc đó còn nghi ngờ là đồ ăn cắp đấy."
" rõ với rằng đây đồ ăn cắp mà là em gái cho."
"Cậu bảo cô tiền nhưng tiện mặt, nên mới nhờ mang cầm giúp."
Em gái?
Lời thốt , Chung Minh Nguyệt, vốn dĩ đang ngay ngắn ghế lập tức ngớ .
Ngoài Chung Minh Nguyệt thì Phùng Thụy Dương gì em gái nào khác.
"Minh Nguyệt?" Lưu Tuệ An cau mày: "Chẳng lẽ là con? Con cấu kết với ngoài ăn trộm trang sức của ?”
"Không , đừng ông nhảm. Con hề lấy, ông đang vu khống, vu oan cho con!"
Chung Minh Nguyệt lập tức luống cuống: "Sao con thể chuyện ? Con là con gái ruột của cơ mà?"
Ông chủ Tiền thở phào một : "Ban đầu còn thắc mắc, nhà ai ở Thanh Châu thế lực như , sở hữu bộ trang sức đắt giá đến thế. Nếu là nhà họ Chung thì cũng dễ hiểu ."
"Đồng chí cảnh sát, lúc đó thật sự đây là đồ ăn cắp , chắc phạm pháp gì nhỉ."
" chỉ nghĩ là nhà giàu nào đó đang kẹt tiền, sợ khác nhận nên ngại dám tự bán, mới nhờ một trung gian thôi."
"Mẹ kiếp, ông nhảm!" Phùng Thụy Dương tức điên lên: "Chúng hề quen !"
"Chúng cần quen , chỉ là quan hệ tiền trao cháo múc thôi mà." Ông chủ Tiền đáp.
"Khốn kiếp..." Phùng Thụy Dương nghiến răng chửi thầm.
"Phùng Thụy Dương! Rốt cuộc là thế nào hả? Tao mà, mày về quê với bố , ở Thanh Châu cũng chẳng chịu tìm việc đàng hoàng, lấy tiền mà ăn chơi phung phí như thế, hóa là ăn trộm."
Lưu Tuệ An tìm thủ phạm, đương nhiên là tức đến giậm chân bình bịch.
"Tao cho mày đến nhà tao chơi là nể mặt Minh Nguyệt, mày tưởng mày là cái thá gì!"
"Đồ lưu manh vô học, thứ đê tiện!"
"Còn học đòi bao cả quán, mày tưởng họ gọi mày một tiếng Phùng là coi mày như ông hoàng chắc? Họ coi mày là thằng ngu lắm tiền đấy, đồ đần!"
"Tao cho mày , nếu mày trả bộ trang sức, tao sẽ cho mày tù."
Lưu Tuệ An dọa cũng gì.
Phùng Thụy Dương thì nổi khùng: "Bà là cái gì, đồ đê tiện? Mụ đàn bà chanh chua, tin đánh bà ."
Lời dứt, Chung Minh Nguyệt , thẳng tay tát cho một cái thật mạnh: "Phùng Thụy Dương, câm miệng cho em!"
"..."
Phùng Thụy Dương đánh đến ngây : "Phùng Phương Phương, mày dám đánh tao?"
"Trộm thì cũng trộm , thể bớt vài câu ."
Phùng Thụy Dương cũng ngốc, rõ ràng là cô đổ vỏ.
"Anh Phùng, là cứ lấy hết trang sức . Trộm cắp với tài sản đặc biệt lớn thể kết án chung đấy. Chẳng lẽ thật sự tù ?" Chung Minh Diệu đột nhiên lên tiếng.
Chung ?
Hai chữ như một đòn giáng mạnh .
Vốn dĩ Phùng Thụy Dương đầu óc, thêm việc lúc ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía , lòng nóng như lửa đốt.
"Anh! Anh yên tâm, chỉ cần hợp tác, em sẽ xin bố tha cho , truy cứu trách nhiệm của ." Chung Minh Nguyệt vươn tay nắm lấy cánh tay .
Ngón tay cô bóp mạnh, ánh mắt hiệu.
Chung Thư Ninh đột nhiên bật thành tiếng.
Rất khẽ, như thể đang chế nhạo.
"Cô cái gì!" Chung Minh Nguyệt hét lên.
Khóe môi Chung Thư Ninh khẽ nhếch lên: " cô ngu xuẩn, vô giáo dục, thiếu kiến thức, thậm chí còn là một kẻ mù luật!"