Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 91: Khoe giấy đăng ký kết hôn, đúng là rất biết cách nắm bắt lòng người.
Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:41:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ da của Chung Minh Diệu trắng, lúc ngạc nhiên đến mức chẳng còn chút màu m.á.u nào. Chỉ còn ánh tà dương đỏ như m.á.u hắt lên gương mặt , khiến cảm giác thê lương đầy bi tráng.
Chị dâu?
Cách xưng hô của Hạ Văn Dã cũng quá trôi chảy .
Rõ ràng đầu gọi như thế.
Giờ yêu đương ai mà chẳng gọi là "vợ chồng" nhưng với gia đình như nhà họ Hạ, dù Hạ Văn Dã ngốc nghếch đến thì cũng thể nào tùy tiện gọi là "chị dâu", nhất là khi bố đều mặt ở đó.
Lỡ miệng thôi cũng đủ khiến lớn khó chịu .
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ chị thật sự kết hôn với Hạ Văn Lễ?
Không thể nào… Cậu lắc đầu, cố phủi bỏ cái suy nghĩ chớm nở trong đầu.
“Làm ? Sao nhà?” Hạ Văn Dã lấy sẵn cho một đôi dép.
Vừa quan sát thầm nghĩ, thằng nhóc định giở trò gì nữa đây?
“Không gì.”
Chung Minh Diệu bước trong, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà trong đầu xoẹt qua vô suy nghĩ.
“Cậu cứ tự nhiên, đừng khách sáo.” Tính tình Hạ Văn Dã phóng khoáng: “Chị dâu đang tập múa, để gọi chị .”
Trong lòng nghĩ, dù Chung Minh Diệu cũng là tình địch của trai nhưng giờ và chị dâu đăng ký kết hôn , mà chị dâu cũng chẳng tí tình cảm gì với thằng nhóc . Dù thứ ba cũng chẳng cửa.
Huống chi, tên cũng chẳng tí sắc vóc nào…
Chẳng tố chất thứ ba.
Dì Trương đưa cho Chung Minh Diệu một ly nước nhưng ánh mắt góc tiểu cảnh nước gần cửa sổ hấp dẫn - mấy hòn đá xếp chồng lên , nước chảy róc rách, bên trong mấy con cá nhỏ bơi lượn, còn mùi hương trầm, thoang thoảng vị vải.
Chắc là chị .
Ở nhà, dù chỉ là sở thích, bố cũng bao giờ cho chị lãng phí thời gian mấy chuyện thế .
Hơn nữa, trong nhà họ từng sinh vật sống nào. Hồi nhỏ, từng nuôi vịt con, thỏ con, mèo con… nhưng cuối cùng, hiểu đều c.h.ế.t cả.
Ban đầu, nghĩ do chăm sóc nên thấy áy náy.
Mãi mới nhận là bố nuôi.
Đang ngẩn suy nghĩ, Hạ Văn Lễ rửa tay sạch sẽ từ bếp. Vừa chạm mặt , đầu tiếp xúc gần như , vốn dĩ khí thế của mạnh, dáng cao lớn khiến Chung Minh Diệu hiểu thấy căng thẳng.
“Chào ngài Hạ.” Cậu khách sáo cất tiếng.
“Thấy cái gì khiến hứng thú ?”
“Cái hương …”
“Chị đấy. Nếu thích, trong thư phòng còn, lấy chút cho .”
“Không cần .” Chung Minh Diệu từ chối.
Hương do chị , thì lấy lúc nào chẳng , cần nhận từ .
“Đi thôi.” Hạ Văn Lễ vờ như thấy, sang bảo dì Trương giúp trông bếp, hiệu cho theo : “ lúc cũng đồ tặng .”
Người ở mái nhà khác, tất nhiên thuận theo chủ nhà.
Chung Minh Diệu cứ thế theo thư phòng, Hạ Văn Lễ lấy một ít hương từ giá sách, đó vòng qua bàn việc, mở ngăn kéo và rút hai tấm vé.
“Nghe học nghệ thuật, chắc sẽ hứng thú với cái ?” Anh đưa cho hai tấm vé triển lãm nghệ thuật hàng đầu: “Chú nhỏ tặng, coi như lấy hoa dâng Phật .”
Chung Minh Diệu liếc , đúng là buổi triển lãm của bậc tiền bối trong giới, vé cực kỳ khó kiếm.
Cậu nhưng thể nào giành vé.
Không quan hệ, căn bản chẳng mơ nổi bước chân .
Khó trách chị xiêu lòng, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt đúng là đánh sở thích .
Lý trí bảo :
Không nhận!
cơ thể quá thành thật, tay vẫn đưa nhận lấy.
“Cảm ơn , vé thật sự dễ .”
“Chú nhỏ quen với nghệ sĩ đó. Sau , nếu xem triển lãm nào, đều thể sắp xếp.” Hạ Văn Lễ một cách tùy ý: “Nếu gặp mặt luôn , cũng thể dẫn .”
Chung Minh Diệu siết chặt tấm vé trong tay, nghiến răng thầm nhủ:
Phải kiềm chế!
Không thể để mấy món lợi nhỏ dụ dỗ.
Đây là tình địch của mày đấy!
lúc đó, vô tình liếc qua ngăn kéo bàn kịp đóng, ánh mắt chạm , lập tức cứng đờ.
Cuốn sổ đỏ đó…
Hình như là giấy đăng ký kết hôn?
Cậu còn kịp kỹ hơn, Hạ Văn Lễ tiện tay đóng ngăn kéo , như chuyện gì, khẽ :
“Cậu là em trai của Ninh Ninh, tất nhiên cũng là em trai . Sau gì cần giúp đỡ thì cứ .”
“Lần giúp vợ chồng chuyện lớn như , vẫn luôn tìm cơ hội để cảm ơn .”
Vợ chồng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-91-khoe-giay-dang-ky-ket-hon-dung-la-rat-biet-cach-nam-bat-long-nguoi.html.]
Chung Minh Diệu càng chắc chắn hơn, đó thật sự là giấy đăng ký kết hôn!
Cậu hiểu rõ, giữa và chị gái, vốn dĩ thể nào khả năng. ngờ chị lấy chồng nhanh đến .
Cậu tờ giấy kết hôn đập cho cuồng đầu óc.
Chị đúng là kiểu âm thầm việc lớn cần báo .
Cậu tin chuyện thấy giấy kết hôn chỉ là trùng hợp. Rõ ràng là tên đàn ông c.h.ế.t tiệt cố ý!
Loại như Hạ Văn Lễ, thể tùy tiện để giấy kết hôn lộ trong ngăn kéo, đúng lúc mở nó ngay khi đến?
Anh đang tuyên bố chủ quyền, triệt để hết hy vọng.
Nói rõ ràng rành mạch với rằng:
Cậu, còn cơ hội nữa!
…
Chung Thư Ninh đang tập múa, đồ mới sang. Vừa thấy Chung Minh Diệu, cô phát hiện ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt lơ đãng, cả như mất hồn mất vía.
“A Diệu?”
Cô gọi hai tiếng, mới như lấy tinh thần.
“Chị…”
“Sao ? Hồn vía bay mất thế?”
“Em khó chịu.”
“Khó chịu ở ? Không khỏe ?”
“Trong lòng thấy khổ quá…”
“…”
Chung Thư Ninh sững sờ.
Rõ ràng thứ vẫn đang yên đang lành, đứa nhỏ nữa đây?
Chung Minh Diệu bỗng nhoẻn miệng với cô: “Chị lừa , chẳng gì . Chỉ là khi về nước vẫn quen múi giờ, cứ cảm thấy khó chịu thôi.”
“Em chắc ?” Chung Thư Ninh rõ ràng tin.
“Thật sự mà.” Chung Minh Diệu cố vẻ thoải mái. Lúc nãy Hạ Văn Dã vẫn đang chơi game, giờ mở thêm một ván mới, bèn qua xem chơi.
“Muốn chơi thử ?” Hạ Văn Dã rủ rê.
“ bao giờ chơi game.”
“Cái gì cơ?” Hạ Văn Dã trợn tròn mắt: “Thế bình thường gì cả ngày ?”
“Học, thêm.”
“Trời ơi, sống kiểu gì , cực khổ quá đấy. Lại đây , dạy chơi.”
Hạ Văn Dã quá nhiệt tình, Chung Minh Diệu từng gặp kiểu như . Khi túm lấy cổ tay, cả lập tức căng cứng, lôi kéo xuống cạnh bên, lập tức đầu chị cầu cứu.
Chung Thư Ninh vờ như thấy gì.
Cô hiểu, Chung Minh Diệu sống quá khép kín, mà bản cô cũng chẳng sôi nổi gì, khi đúng là cần một như Hạ Văn Dã để kéo ngoài một chút…
Ban đầu, còn .
Hạ Văn Dã cũng khá kiên nhẫn: “ đúng , nhấn cái , đánh thế nè.”
“Nhóc , đấy chứ, cũng tiềm năng phết.”
…
Mười mấy phút , Hạ Văn Dã bùng nổ.
Meivory
“A a á! Chung Minh Diệu! Cậu cố tình c.h.ế.t ?”
“Xong xong, c.h.ế.t nữa . là gánh nổi!”
Chung Minh Diệu ngại ngùng.
lúc , Hạ Văn Lễ ngang qua, thờ ơ buông một câu: “Giờ thì em hiểu vì hồi đó bố thà thêm giờ, cũng chịu về nhà kèm bài cho em chứ?”
“Dì Lương bất lực, cuối cùng đành ném em sang cho .”
Hạ Văn Dã sững sờ.
“Quên ?” Hạ Văn Lễ hờ hững nhướng mắt: “Vậy chắc em vẫn còn nhớ hè năm cấp 2, gửi sang nhà chú hai chứ? Hai em họ bên đó đang học cấp 3, đáng lý thể kèm em học bài. Kết quả thì …”
“Chú hai tiễn em về ngay trong đêm.”
“Nói là em ở nhà chú , ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạnh phúc gia đình.”
Chung Minh Diệu nhịn , bật thành tiếng.
“Anh là ruột em đấy!” Hạ Văn Dã bùng nổ: “Anh vạch áo cho xem lưng kiểu đấy ?”
Hạ Văn Lễ chỉ liếc nhẹ về phía Chung Minh Diệu: “Ở đây là một nhà, gì mà thể .”
Người một nhà…?
Chung Minh Diệu siết c.h.ặ.t t.a.y cầm điều khiển game, nắm chặt đến trắng cả khớp tay.
Dường như… cuối cùng hiểu, cái gọi là “dịu dàng, tinh tế” mà chị từng nhắc tới là gì .
Tên đàn ông thật sự cách khiến khác cảm thấy quan trọng.
Hay đúng hơn, quá giỏi trong việc nắm bắt lòng !