Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 86: Chấm dứt quan hệ, đến lúc đăng ký kết hôn và làm đám cưới rồi.

Cập nhật lúc: 2025-08-12 05:54:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Văn Lễ, A Ninh mặc bộ váy ? Là dì chọn đó.” Lương Gia Nhân hỏi.

Hạ Văn Lễ khẽ gật đầu, giọng bình tĩnh:

“Lúc nào dì cũng mắt thẩm mỹ.”

Giọng thì vẻ bình thản nhưng ánh mắt chẳng hề đắn.

“À đúng , Bá Đường , em mua ít đồ cho .” Lương Gia Nhân bắt đầu chia “chiến lợi phẩm”. Ngay cả Trần Tối và Lý Khải cũng nhận quà nhỏ, đương nhiên Hạ Bá Đường và Hạ Văn Lễ càng thiếu phần.

Chỉ Hạ Văn Dã là hớn hở mong chờ nãy giờ.

“Mẹ, còn phần của con ?”

“Lúc mới đến Thanh Châu, chẳng A Ninh dắt con mua sắm ? Con còn gì nữa?”

“…”

Hạ Văn Dã nhỏ giọng lầm bầm: “Thiên vị quá rõ ràng…”

“Trước giờ mua đồ cho con, con chê chọn thời, hợp xu hướng. Thế thì giờ khỏi mua nữa.”

Mọi đều quà, chỉ riêng Hạ Văn Dã xị mặt, rúm ghế sofa, ủ rũ chẳng câu nào. Mãi đến khi Lương Gia Nhân tới gần, cúi nhỏ:

“Thôi , đừng mặt nặng mày nhẹ nữa. Lớn đầu , còn như con nít thế?”

“Chuyện tiền sinh hoạt, nếu bố con cho thì cho.”

Hai mắt Hạ Văn Dã lập tức sáng rực:

“Bà Lương ơi, đúng là tiên nữ giáng trần đó!”

“Cút!”

Khi Hạ Văn Dã còn đang đấu võ mồm với bố lầu thì Chung Thư Ninh lên phòng, bắt đầu sắp xếp đống đồ mới mua. Quả thật hôm nay mua nhiều.

Kết quả, Hạ Văn Lễ cũng theo .

Anh xuống ghế, im lặng cô.

Trong tay là chiếc bật lửa, “tách” một tiếng, ngọn lửa bật lên, ánh lửa lấp lánh như thiêu đốt cả mắt .

“Ninh Ninh.” Giọng khàn khàn.

Chung Thư Ninh thắc mắc .

Hạ Văn Lễ giơ tay vẫy cô một cái, đợi cô bước gần thì kéo mạnh cổ tay, khiến cô ngã lòng .

Chiếc bật lửa đặt sang bên, đầu ngón tay trượt nhẹ lên eo cô.

Lướt qua, mơn trớn.

Cảm giác rõ ràng đến mức khiến cả cô căng cứng.

Chung Thư Ninh theo bản năng cắn nhẹ môi, lông mi khẽ run: “Ngài Hạ…”

“Cai thuốc khó chịu quá.”

việc cai thuốc dễ, nghĩ chắc đang khó chịu thật: “Vậy giờ ?”

Cô thật lòng cần cố gắng đến thế vì cô.

“Cho ôm một lát.” Hạ Văn Lễ vòng tay ôm chặt cô.

nhanh, cái “ôm” đó còn đủ nữa. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên làn da ở cổ cô, khiến cô rùng , kìm mà khẽ co trong lòng .

Anh hôn cắn, khiến Chung Thư Ninh chẳng thể chống đỡ nổi. Cơ thể cô khẽ xoay vặn theo bản năng, bộ váy bó sát càng phô bày từng đường cong gợi cảm.

Cả thuần khiết quyến rũ đến mê .

“Bộ váy , hợp với em.” Giọng Hạ Văn Lễ khàn hẳn .

“Cảm ơn .”

Lúc , thở nóng ẩm phả bên tai khiến tim cô run rẩy, đầu ngón tay ngừng miết nhẹ eo cô. Còn khi nghiêng hôn xuống, nụ hôn của gấp gáp đến mức khiến cô thở nổi, khóe mắt ửng đỏ.

Chung Thư Ninh luôn cảm thấy nể phục , dù cô rối loạn đến thế nào thì Hạ Văn Lễ vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.

Thậm chí, cả quần áo cũng chẳng xộc xệch chút nào.

Cứ như, bất cứ lúc nào cũng thể lập tức rút lui, tỉnh táo đầu bỏ .

Sau một lúc, cô mới thoát khỏi lòng , tiếp tục thu dọn nốt đống đồ. Lúc gần xong, cô mới ngẩng đầu : “Hôm nay A Diệu gọi cho em, hôm bảo em mang theo đầy đủ giấy tờ, chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng.”

Hạ Văn Lễ gật đầu: “Anh đưa em .”

“Thằng bé sẽ đến đón em.”

“Anh đưa em !”

“Thôi mà, phiền lắm, vốn dĩ bận lắm …”

“Tiện đường.”

“…”

“Để Lý Khải và luật sư cùng em. Nếu nhà họ Chung mà dở trò, đòi em bồi thường phí nuôi dưỡng mấy năm qua thì cũng lo cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-86-cham-dut-quan-he-den-luc-dang-ky-ket-hon-va-lam-dam-cuoi-roi.html.]

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, quả nhiên vẫn là Hạ Văn Lễ nghĩ chu hơn cô.

Hai ngày , cổng cơ quan đăng ký nhận nuôi, Chung Minh Diệu thấy chị đến lập tức đầu .

Ánh mắt chạm ngay với ngài dịu dàng, săn sóc trong lời đồn.

Chỉ là, ánh sắc bén, lạnh lùng như lưỡi dao.

Chẳng thấy chút dịu dàng nào cả.

Lý Khải vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, phía còn một luật sư cùng. Họ lặng lẽ theo hai chị em.

Ông chủ dặn kỹ: Nếu nhà họ Chung dám giở trò gì, tùy cơ ứng biến, xử lý ngay lập tức.

Nhất là nếu thằng nhãi Chung Minh Diệu dám động tay động chân với bà chủ thì cứ việc tay!

Meivory

Gãy chân thì gãy, ông chủ lo phần bồi thường!

“Chị , ngài Hạ với chị thật đấy, còn đưa chị tới tận đây.” Da Chung Minh Diệu quá trắng, gần như chút máu, trông càng yếu ớt nắng.

“Anh tiện đường, việc ngang qua đây.”

Chung Minh Diệu khẽ: “Chị mà cũng tin câu đó ?”

“…”

Thấy chị cứng họng, Chung Minh Diệu thành tiếng.

Cách đó xa, vợ chồng Chung Triệu Khánh cảnh hai , suýt nữa tức đến hộc máu. Mắt Lưu Tuệ An đỏ hoe, còn Chung Triệu Khánh thì cả run rẩy, n.g.ự.c phập phồng dữ dội nhưng vẫn cố gắng kìm nén.

Từ lúc về nhà đến giờ, Chung Minh Diệu chẳng buồn nổi một câu tử tế với họ. Thế mà đối mặt với Chung Thư Ninh, như biến thành khác.

Lần , chuyện bên nhà họ Chung ầm ĩ nhỏ. Nhân viên bên cơ quan cục dân chính cũng khá bất ngờ khi thấy cả hai cùng đến chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng.

Vẻ mặt của vợ chồng nhà họ Chung rõ ràng là cam lòng.

Thế nhưng khi hỏi đồng ý hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng , họ vẫn gật đầu.

“Vì hủy quan hệ?” Nhân viên bên cục dân chính cũng hỏi một câu như theo quy trình.

Chung Thư Ninh đáp: “Quan hệ rạn nứt nghiêm trọng, thể tiếp tục sống chung.”

“Dù họ cũng nuôi dưỡng cô khôn lớn, tuổi tác cũng còn nhỏ. Cho nên…”

Dù là giải trừ quan hệ, nhiều vụ cùng vẫn dính tranh chấp, đa phần vì vấn đề tiền bạc.

sẽ thanh toán đầy đủ khoản phí nuôi dưỡng bao năm qua và chi phí dưỡng lão , căn cứ theo mức sinh hoạt tại Thanh Châu trong một .”

Về phần phí dưỡng lão, thực Chung Thư Ninh định trả.

phía luật sư khuyên nên trả.

họ định kiếm chuyện lấy cớ "dưỡng lão", chơi chiêu truyền thông, cô là đứa "vong ân phụ nghĩa" thì cũng cơ hội nữa.

Tất cả ghi rõ trong hợp đồng, hai bên tự nguyện ép buộc, ký tên, lăn tay. Sau khi thông tin nhập hệ thống của cơ quan dân chính.

Quan hệ giữa cô và nhà họ Chung chính thức chấm dứt!

Từ nay về , còn liên quan!

“Chị, em thu dọn xong đồ đạc của chị ở nhà . Các loại giấy chứng nhận, cúp thưởng, hộ khẩu… em đều mang theo. Chị với em xe, em đưa chị.” Chung Minh Diệu .

Nếu chỉ là quần áo thì Chung Thư Ninh mấy bận tâm.

những chiếc cúp, những chứng nhận là thành quả cô vất vả đạt . Dù còn múa thì đó cũng là kỷ niệm quý giá nhất đời cô.

Cô khẽ gật đầu đồng ý.

Trên đường đến nhà họ Chung, Chung Thư Ninh gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Văn Lễ.

ngờ việc suôn sẻ đến , giọng trong điện thoại cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chúc mừng em.” Giọng vẫn như khi, chậm rãi mà trầm .

“Cảm ơn .”

“Lúc nào rảnh, chúng nên đăng ký kết hôn thôi.” Hạ Văn Lễ đợi ngày quá lâu .

Kết hôn theo thỏa thuận và việc thật sự đến cơ quan dân chính ký giấy, chính thức trở thành chồng hợp pháp duy nhất của cô danh nghĩa pháp luật - Dĩ nhiên, ý nghĩa khác .

Chung Thư Ninh gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.

“Còn về lễ cưới, em thế nào?” Anh xoay nhẹ chiếc bật lửa trong tay, bất chợt hỏi.

Lễ cưới ư?

Thực Chung Thư Ninh từng nghĩ đến. Dù hai cũng chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, đóng vai, cùng lợi. Cô bao giờ nghĩ sẽ thật sự tổ chức một lễ cưới.

“Bà Hạ.” Hạ Văn Lễ khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp: “Em quên mất một điều từng ?”

“Anh thích để bất kỳ sơ hở nào cho khác.”

Nếu đóng vai thì diễn cho giống.

Giọng trầm khàn, xen chút kiên định:

“Nếu em đồng ý, tổ chức càng sớm càng .”

Loading...