Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 85: Ánh mắt như sói, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cập nhật lúc: 2025-08-12 05:54:32
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Thư Ninh xong câu đó, cả như ngơ , đến tận lúc cúp máy vẫn còn thấy mơ hồ.
Ngạc nhiên, mừng rỡ, xúc động - bao nhiêu cảm xúc dồn nén, cô cố gắng kiềm chế bản , tự nhắc rằng chính thức hủy quan hệ nhận nuôi thì thể vui mừng quá sớm.
“A Ninh?” Lương Gia Nhân thấy cô ngơ thì gọi một tiếng.
Để phân biệt cách gọi của Hạ Văn Lễ, bà chọn cách gọi cô là “A Ninh”.
“Sao ạ?”
“Câu để dì hỏi con mới đúng. Con nghĩ gì mà ngẩn thế?”
“Không gì ạ.”
“Massage xong thì mua sắm với dì.”
Meivory
Tâm trạng Chung Thư Ninh đang , bèn gật đầu đồng ý.
Trước giờ Lương Gia Nhân mua sắm, thường là với bạn , hoặc mấy cô em dâu bên nhà chú hai, thì bảo mang đồ đến tận nhà cho bà lựa. Hiếm khi bà cùng mấy cô gái trẻ tầm tuổi như Chung Thư Ninh.
Bà để ý thấy, gần như Chung Thư Ninh chọn gì cho bản , nhường theo sở thích của bà .
Con gái tuổi , đáng lẽ thích mua sắm, thích ăn diện mới đúng.
Bản Lương Gia Nhân con gái, vẫn luôn thấy tiếc nuối. Hồi nhỏ, Hạ Văn Dã từng ghen tị với mấy bé gái mặc váy, thế là bà lập tức sắm cho một bộ váy xinh thật xinh.
khi đó Hạ Văn Dã tròn trịa, khi mặc váy lên, thịt ở cánh tay siết đến lồi .
Mặt mũi thì thanh tú, chẳng khác gì một “Barbie Kim Cương”.
Không con gái để chưng diện, giờ bà bắt đầu “đổ tiền” lên Chung Thư Ninh, mua hết thứ đến thứ khác.
“Dì Lương , dì mua nhiều quá ạ.” Chung Thư Ninh cau mày.
“Đang đổi mùa, mua thêm một chút cũng .” Từ khi Lương Gia Nhân đến Lan Đình dì Trương kể, lúc Chung Thư Ninh mới tới đây, thậm chí chẳng mang theo nổi một bộ đồ để .
Bị đuổi ngoài trong đêm mưa, nhà họ Chung đúng là nhẫn tâm đến lạnh .
trong lòng Chung Thư Ninh vẫn còn dè chừng, khi chuyện ngã ngũ, tất cả đều thể đổi.
Cô chỉ ngờ, đây bố nuôi thà hy sinh cả Chung Minh Nguyệt cũng chịu buông tay. Vậy mà , họ Chung Minh Diệu “ép” đến chịu thua dễ dàng như thế.
Chỉ thể : Vỏ quýt dày móng tay nhọn.
…
Cùng lúc đó, tại nhà họ Chung.
Trong lòng Chung Minh Nguyệt nảy sinh bất mãn từ lâu.
Lần ở khách sạn, Hạ Văn Lễ dọa sẽ cho cô tù, bố cô cũng chịu buông tay huỷ quan hệ nhận nuôi. Thế mà giờ chỉ giao phần lớn bất động sản cho em trai, đến lời cũng răm rắp đồng ý.
Sự phân biệt đối xử khiến cô cảm thấy công bằng.
Mấy cái bất động sản đó là tiền cả đấy!
Lúc ký hợp đồng, công chứng, cô cũng mặt trong suốt quá trình. Dường như Lưu Tuệ An thấy , còn hạ giọng với cô : “Mẹ vẫn còn hai căn nhà tên và khá nhiều trang sức, đều là của con.”
Những ngày Chung Triệu Khánh viện, ngoài y tá, túc trực chăm sóc luôn là cô .
Còn Chung Minh Diệu thì chẳng hề xuất hiện.
Thằng em đó tổn thương họ đến nhưng trong lòng bố vẫn chỉ hướng về . Họ thậm chí còn lo lắng, ở trong nước lâu quá, liệu lỡ dở chuyện học hành của ở bên .
Họ : “Trên Chung Minh Diệu là hy vọng của cả nhà họ Chung.”
Vậy còn cô thì tính là gì?
Mẹ cũng chẳng nhắc gì đến nhà cửa trang sức nữa.
Chắc là chê cô ngu, chỉ gây phiền phức, chê cô học hành kém, nên trò trống gì.
Sự bất mãn trong lòng Chung Minh Nguyệt cứ thế dâng lên đỉnh điểm.
Chung Thư Ninh ở bên họ gần 20 năm, mà họ còn thể tuyệt tình đến thế. Chứ gì đến một đứa con ruột thực sự như cô thì đáng là gì trong mắt họ?
…
Lan Đình.
Hạ Văn Lễ đang cho cá ăn, còn Hạ Văn Dã thì dài ghế sofa, cùng bố xem phim “Tiềm Phục”. Cậu liếc điện thoại:
“Bố , và chị dâu ngoài cả buổi trời , giờ còn về?”
“Chắc cũng sắp .”
Lời còn dứt, bên ngoài vang lên tiếng xe.
Có đến.
Lương Gia Nhân và Chung Thư Ninh mà là nhân viên của một thương hiệu xa xỉ, tới giao chiến lợi phẩm hôm nay của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-85-anh-mat-nhu-soi-nhu-the-muon-an-tuoi-nuot-song-co.html.]
Hạ Văn Dã trợn tròn mắt: “Mẹ định dọn cả trung tâm thương mại về nhà luôn đấy ?”
“Bà vui là , con ý kiến gì ? Cũng quẹt thẻ của con .” Hạ Bá Đường liếc mắt con trai.
“Con nào dám ý kiến.” Hạ Văn Dã nhíu mày: “Mẹ mua mỗi bộ đồ cũng bằng tiền sinh hoạt cả năm của con, bố còn cắt xén tiền của con gì chứ?”
“Con mà thêm một câu nữa, năm nay cắt luôn tiền sinh hoạt.”
“Bố , con thật sự là con ruột của bố chứ?”
“Không , chắc chẳng ai nghĩ con họ Hạ .”
“…”
Lời dứt, điện thoại của Hạ Bá Đường rung lên, là cuộc gọi của Lương Gia Nhân:
“Tối nay em và A Ninh ăn ngoài, dì Trương cũng xin nghỉ , ba bố con các tự lo lấy nha.”
Ba trong nhà đưa mắt , cùng câm nín.
Bữa tối là do Hạ Bá Đường nấu. Trước đây ông từng một nuôi con nên cũng học chút tay nghề bếp núc.
Chỉ là, ba đàn ông ăn chung một bàn, khí là lạ.
“Tiểu Dã.” Hạ Bá Đường mở lời.
“Dạ?”
“Kể chuyện , im ri buồn quá.”
Hạ Văn Dã đơ .
Bố coi con là gì trời?
đến khi Hạ Bá Đường : “Kể thì tiền sinh hoạt tăng gấp đôi.” Cậu lập tức hăng hái hẳn lên.
Lâu lâu mới dịp ở nhà cùng hai đứa con trai, Hạ Bá Đường đứa nhỏ, hiếm khi nổi hứng tâm sự: “Tiểu Dã , con gặp cô gái nào thích ở đại học ?”
Đối diện với sự quan tâm đột ngột từ ông bố già, Hạ Văn Dã ngớ .
Chỉ Hạ Văn Lễ thản nhiên buông một câu: “Thích cũng vô ích, với trạng thái hiện tại của nó, độc cả đời cũng chẳng thành vấn đề.”
“Anh hai, coi thường em quá đó!”
“Không phục ?”
Chỉ một ánh mắt từ Hạ Văn Lễ, nào đó lập tức cụp đuôi.
Hạ Bá Đường liếc mắt sang, hiệu cho Hạ Văn Lễ đừng dọa em trai, tiếp tục hỏi: “Thật sự tí ham yêu đương nào ? Bằng tuổi con, đứa nào chẳng thích hẹn hò, ngoài chơi.”
Hạ Văn Dã thở dài: “Trong cái nhà , điều ước duy nhất của con là sống sót tử tế qua ngày thôi.”
“…”
Hạ Bá Đường cau mày, đúng là nên cái ý định tâm sự với con trai gì.
Ông từng mong thể trở thành một bố kiểu mẫu, thể cùng con vận động, thể chia sẻ chuyện giấu giếm.
với tính cách của Hạ Văn Lễ, mỗi ông mở lời, chỉ lạnh nhạt hỏi : “Bố, bố và dì Lương cãi , gần đây chuyện gì khó khăn?”
Còn thằng út thì khỏi , với mấy phút là bắt đầu đòi ăn, đòi uống, đòi tiền!
Càng nghĩ, ông càng thấy sinh con trai đúng là chẳng gì vui hết.
Cỡ chừng hơn nửa tiếng , Lương Gia Nhân và Chung Thư Ninh cũng về đến nhà.
Lúc , Hạ Văn Lễ đang việc trong thư phòng. Nghe thấy tiếng xe, dậy bước tới bên cửa sổ.
Vừa xuống, ánh mắt lập tức tối sầm.
Hạ Văn Lễ nhớ rõ, lúc Chung Thư Ninh khỏi nhà, cô mặc quần dài. Vậy mà bây giờ là một chiếc đầm đuôi cá ôm sát. Tuy hở hang chút nào nhưng phô bày trọn vẹn những đường nét quyến rũ nhất cơ thể.
Cổ thiên nga, eo nhỏ, chân dài, lớp vải màu trắng ngọc trai ánh đèn càng nổi bật từng đường cong mảnh mai, tinh tế.
Mái tóc dài đây buông thẳng giờ uốn nhẹ, khiến khí chất càng thêm phần tao nhã.
Cổ họng Hạ Văn Lễ khẽ khô ran.
Ngứa ngáy.
Cả bỗng dâng lên một cảm giác bức bối khó tả, khiến bất giác rút một điếu thuốc.
“Dì Lương…” Chung Thư Ninh cũng cảm thấy bộ váy nhưng thực sự quá bó sát. Ngoài sân khấu, cô từng mặc kiểu . Huống hồ khi còn ở nhà họ Chung, kiểu đồ cũng cấm tiệt.
“Dì thấy hợp với con mà.” Trước giờ Lương Gia Nhân luôn mắt thẩm mỹ: “Hay là con để Văn Lễ thử xem, chắc chắn nó sẽ khen .”
lúc đó, Hạ Văn Lễ bước xuống từ lầu.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm , ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách phản chiếu trong mắt , như ánh lửa rực cháy khiến nghẹt thở.
Ánh mắt vẫn sắc như loài sói, lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Như thể ăn tươi nuốt sống cô.