Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 83: Tỉnh táo nhưng vẫn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Cập nhật lúc: 2025-08-12 05:54:30
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ghen ?
Chung Thư Ninh đang thái rau, động tác tay khựng . Cô theo phản xạ sang bên cạnh. Hạ Văn Lễ đang xắn tay áo đến tận cổ tay, một tay chống lên bàn bếp, mắt cô chăm chú, thẳng thắn, né tránh.
Ánh mắt sắc như loài sói, vốn dĩ luôn sắc lạnh và xa cách, giờ thấp thoáng nét dịu nhẹ, khiến cô ngẩn ngơ trong chốc lát.
Câu , cô thật sự phản ứng thế nào.
Hạ Văn Lễ từng cố ý trêu ghẹo cô nên giờ Chung Thư Ninh phân biệt nổi lời là thật chỉ đang đùa.
Ánh mắt cô né tránh, lảng hướng khác.
“Trốn gì ?” Hạ Văn Lễ nghiêng gần hơn một chút, hương gỗ dịu dàng phảng phất vây lấy, khiến lòng bàn tay đang cầm d.a.o của Chung Thư Ninh bắt đầu toát mồ hôi.
“Em trốn, đang nấu ăn mà.”
“Vậy thì .”
Chung Thư Ninh cắn nhẹ môi, hít sâu một , đặt d.a.o xuống, đầu . Ai ngờ bất ngờ cúi sát .
Khóe môi mang theo ý , cúi xuống cô.
Trời mới tim cô lúc đang đập loạn đến mức nào. Bếp là kiểu nửa mở, bất cứ lúc nào cũng thể qua, khiến Chung Thư Ninh càng thêm thấp thỏm, mà Hạ Văn Lễ càng tiến sát hơn.
Hơi thở của phả lên mặt cô, nóng rực, khiến lòng dậy sóng.
Khi chóp mũi hai khẽ chạm …
Nhẹ nhàng, nóng hổi.
Chỉ trong thở thôi, khiến làn da cô khẽ run rẩy.
Chung Thư Ninh thở gấp, cổ họng cũng khô khốc: “Chú Hạ với dì Lương thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào đó.”
“Em sợ ?”
“Sợ.”
“Có gì đáng sợ chứ?”
“Em còn hổ.”
Câu , chẳng khác nào đang mắng hổ.
Trước mặt , cô càng lúc càng to gan.
Như , .
Hạ Văn Lễ bật , cúi đầu hôn cô.
Môi lành lạnh nhưng chẳng mấy chốc ma sát ấm.
Nụ hôn của nóng bỏng và vội vã, khiến Chung Thư Ninh cảm giác như lửa bén lên khắp , tim run lên. Đến khi cô cảm thấy đôi chân như sắp nhũn thì kéo ôm lòng.
Cơ thể họ dán sát, gương mặt cô nóng bừng cách nào hạ nhiệt.
“Lúc chuyện với thằng nhóc đó, em gan lắm cơ mà, bây giờ dám ?” Anh khẽ hôn lên môi cô.
“Anh và thằng bé khác .”
Hạ Văn Lễ cô chằm chằm, giọng trầm khàn như mê hoặc: “Khác chỗ nào?”
Chung Thư Ninh mím môi, còn kịp trả lời, tiếp:
“Em thích nhưng thích ?”
“…”
Cả Chung Thư Ninh chợt khựng .
Anh thấy cuộc chuyện giữa cô và Chung Minh Diệu?
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như ngọn lửa bùng lên từ chân, ào ạt lan khắp . Cả khuôn mặt như thiêu đỏ, trong đầu như sợi dây căng đột ngột đứt phựt. Cô chẳng thể suy nghĩ gì nữa.
Hạ Văn Lễ nâng cằm cô lên, buộc cô mắt . Khi ánh mắt họ chạm , cúi xuống, hôn cô nữa.
Nụ hôn dịu dàng, ấm áp.
Cho đến khi làn ẩm nóng trượt xuống má, lướt qua vành tai cô…
Cô khẽ cắn môi, suýt kìm tiếng rên bật .
“Hôm nay em .” Anh khẽ vuốt mái tóc cô, giọng trầm thấp: “Câu trả lời cũng .”
Chung Thư Ninh còn đang ngơ ngác, ánh mắt đón lấy ánh của - dịu dàng đến mức khiến đắm chìm.
Anh mỉm cô: “Còn nữa, chúc mừng em vượt qua vòng sơ khảo. Vất vả .”
Tim Chung Thư Ninh đập dồn dập nhưng đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết…
Ngay khoảnh khắc , nơi đầu mối con tim cô bỗng mềm nhũn.
Như thể sắp chìm đắm mất .
Xưa nay, Hạ Văn Lễ luôn điểm dừng đúng lúc. Với tính cách của Chung Thư Ninh, cứng rắn ăn thua. Cô là kiểu chỉ chịu mềm mỏng, giống như luộc ếch bằng nước ấm .
nước đủ độ, nếu nóng quá…
Cô sẽ trốn mất!
Anh đón lấy phần việc còn dang dở của cô, thái rau :
“Anh , em lớn lên bên cạnh nhưng thể thấy rõ thằng bé đó chính kiến, thích em. Em thể cứ mãi xem là trẻ con .”
“Cậu còn là trai nhút nhát ngày xưa đưa nước ngoài nữa.”
“Cậu dám phản kháng, thậm chí tính toán cả bố . Một như , em nghĩ vẫn là một đứa trẻ ?”
Chung Thư Ninh hít sâu, điều chỉnh cảm xúc: “Em quen .”
Ký ức của cô bắt đầu từ trại trẻ mồ côi. Giáo viên ở đó đủ sức lo cho tất cả, phần lớn thời gian là những đứa lớn hơn chăm sóc đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-83-tinh-tao-nhung-van-dam-chim-trong-su-diu-dang-cua-anh.html.]
Vậy nên cô cũng quen với việc chăm sóc Chung Minh Diệu.
Trong tiềm thức, cô vẫn luôn nghĩ còn nhỏ.
“Em sẽ điều chỉnh. Không còn xem thằng bé là trẻ con nữa.” Chung Thư Ninh mím môi, ngẩng đầu: “ mà, hôm nay em ngoài với thằng bé, theo bọn em từ lúc nào ?”
Đến cả cuộc trò chuyện cũng cơ mà.
“Ngay khi hai rời .” Hạ Văn Lễ thành thật trả lời.
Chung Thư Ninh âm thầm suy nghĩ:
Cô cứ tưởng chuyện như thế chỉ Hạ Văn Dã mới , ai ngờ ngài Hạ cũng theo dõi, còn lén khác chuyện nữa.
Vậy , lúc Chung Minh Nguyệt hôn Chu Bách Vũ thì ?
là Trần Thính Tường* phiên bản sống?
(*) Ý chỉ chuyên lén.
Hạ Văn Lễ bổ sung một câu: “Là Tiểu Dã cứ nhất quyết đòi theo, sợ em gặp chuyện. Còn thì sợ nó gây rắc rối.”
Chung Thư Ninh gật đầu.
Một hạt giống nghi ngờ âm thầm nảy mầm trong lòng cô.
“Để em pha chút đồ uống cho .” Vì Hạ Văn Lễ cứ khăng khăng đòi tự tay nấu ăn nên cô mới chịu rời khỏi bếp. Kết quả đến nơi thì đụng mặt Hạ Bá Đường.
Hình như ông xuống lầu, chỉ chào hỏi qua loa.
“Đang nấu ăn đấy ?” Hạ Bá Đường đảo mắt con trai.
“Sao bố và dì Lương đột ngột tới đây ?” Hạ Văn Lễ hỏi thẳng vấn đề.
“Nói thẳng thế luôn ? Hai bố con lâu mới gặp, chuyện chính cần khúc dạo đầu nóng chút ?”
Hạ Văn Lễ liếc ông một cái: “Giờ bố còn chơi chiêu tình cảm nữa cơ ?”
Hạ Bá Đường tỏ vẻ bất lực, đúng là con trai chẳng khác nào tự tìm khổ, chả câu nào dịu lòng: “Là ông nội con bảo bố đến. Tin tức từ nhà họ Chung tới tai ông .”
“Chắc chắn là chúng gây áp lực, buộc con chia tay với con bé, cũng để nhà họ thời gian xoay sở.”
“Chỉ là bố ngờ, bên nhà họ Chung tay nhanh đến . Còn cái thằng con trai nhà họ, ngờ cũng dám phản bố .”
Hạ Văn Lễ tỏ rõ thái độ: “Vậy ý ông nội thế nào?”
“Ý con là, ông cụ phản đối con bé ?”
“Vâng.”
“Con tưởng ông nội nhà là ai chứ? Với mấy chiêu lắt léo của nhà họ Chung, ông liếc cái là thấu.”
Hạ Bá Đường cau mày: “Hơn nữa nhà họ tay gấp gáp quá, y như chó cùng rứt giậu, sơ hở đầy , bố thấy ngoài thằng con trai thì mấy còn đúng là đầu óc vấn đề. Không hiểu nổi thể gây dựng cái cơ nghiệp lớn đến .”
Hạ Văn Lễ bật khẽ: “Chắc tổ tiên để phúc, cộng thêm ăn trúng vận hội thời đại.”
“Vài năm nay kinh tế xuống, dòng nước rút , mới ai đang bơi mà mặc gì.”
lúc đó, Chung Thư Ninh ngang qua bếp: “Chú Hạ, con pha ít đồ uống , chú cũng đến uống chút cho mát nhé.”
Hạ Bá Đường đáp một tiếng, tiện thể nghiêng gần con trai, thấp giọng một câu: “Mẹ kế của con cũng đang ở đây đấy.”
“Hửm?” Hạ Văn Lễ nghiêng đầu ông , ánh mắt đầy thắc mắc.
“Con hôn trong bếp lâu như , bố ở đây khó xử lắm.”
Thật , Hạ Bá Đường mới chỉ ngủ nửa tiếng. Ông kén chỗ ngủ, đang mùa hè nóng nực, khát nước nên định xuống kiếm gì uống, kết quả…
lúc chứng kiến màn "tình cảm sâu đậm" trong bếp .
Khiến ông vô cùng bối rối.
Đặc biệt là những câu của đứa con trai nhà .
Thật sự là già mà còn cho mất hết mặt mũi.
Muốn về phòng thì nỡ, hiếm dịp rình thằng con trai mấy câu kiểu , ông thấy vô cùng khó chịu mà .
“Bố , lén khác chuyện mất mặt lắm đấy.” Hạ Văn Lễ trầm giọng.
“Nếu lén thì bố con mất mặt tới mức nào ? Tiểu Dã bảo theo dõi tình hình thôi, thế mà con cũng lén bám theo. Con ngượng ?”
“Ngày xưa dì Lương chịu quen bố, còn chạy xem mắt, bố cũng lén theo đấy thôi.”
“Bố là một bố đơn , một nuôi con lớn, con nghĩ dễ lắm ?”
“Ngày xưa bố theo đuổi dì Lương, con cũng ít giúp đỡ đấy nhé. Con còn mặt dày đòi đến nhà dì ở, bố còn bảo lo cho con, cũng đòi theo ở chung.”
“Hạ Văn Lễ, lôi chuyện cũ mãi thế thấy chán ?”
“Chuyện cũ mà, càng lật càng thấy thú vị. Con thì thấy vui lắm.”
“…”
Hạ Bá Đường đen mặt rời khỏi bếp, gặp Chung Thư Ninh thì lập tức đổi sang gương mặt tươi .
Trên đời , ông bố nào mà sống uất ức như ông .
Kết quả là, chẳng Hạ Văn Dã xuất hiện từ lúc nào. Cậu ngân nga hát, đến mở tủ lạnh lấy lon nước lạnh, ngang qua bố thì bất ngờ đá một cú.
Cậu nhíu mày: “Bố ?”
“Uống ít đồ lạnh thôi, hại dày.”
“…”
Meivory
“Đừng lượn qua lượn mặt bố, ngứa mắt.”
Hạ Văn Dã hiểu gì, đơ luôn tại chỗ. Gì ? Cậu gì chọc bố ? Ai lượn qua mặt ông chứ?
Không lẽ… bố đến tuổi mãn kinh ? Nóng tính thế !