Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 82: Thích ngài Hạ à? Thừa nhận ghen rồi.
Cập nhật lúc: 2025-08-12 05:54:28
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảng cách giữa hai họ lập tức rút ngắn , cách đó xa, Hạ Văn Dã suýt nữa buột miệng chửi thề.
Tên khốn , ngay cái thằng nhãi đó định giở trò mà!
“Anh, xông lên !”
“Xông cái gì mà xông.” Hạ Văn Lễ xuống ở vị trí cách hai họ xa.
“Không cần tay, em xử lý thằng nhãi đó .”
“Em thể bình tĩnh chút ?”
“Có cướp vợ mà còn bình tĩnh ?” Hạ Văn Dã hạ giọng: “Anh sợ chị dâu thật lòng ly hôn với vì thằng nhãi đó ?”
“Dù thì cũng sống chung mười mấy năm, thằng nhóc diễn xong một màn hùng cứu mỹ nhân, cảm tình chuyện đùa.”
“À đúng , lấy sổ hộ khẩu , hai đăng ký kết hôn ?”
Hạ Văn Dã thuận miệng hỏi, vì tâm trí đang đặt chuyện giữa Chung Thư Ninh và Chung Minh Diệu.
Cậu để ý thấy vẻ mặt khác thường của trai.
“Đây chuyện em nên hỏi.” Giọng Hạ Văn Lễ lạnh lùng hơn.
“Nếu đăng ký, chị mà chạy theo thằng đó thì cũng chẳng gì .”
Thấy trai đáp lời, Hạ Văn Dã sang , chạm mắt ánh lạnh băng dọa đến lạnh cả sống lưng, lập tức ngoan ngoãn im.
Vì cách cũng quá xa, lúc họ thấy Chung Minh Diệu hỏi một câu:
“Chị thích ngài Hạ ?”
Một câu thôi, Hạ Văn Dã lập tức bày vẻ mặt hóng chuyện cực độ, dán mắt trai . Thật từ lúc tới Thanh Châu đến giờ, từng hai họ mấy chữ kiểu như “thích” “yêu”.
Hai đó, một thì sâu lường , thì nội tâm kín đáo ngại ngùng.
Còn cái thằng nhóc Chung Minh Diệu …
Được đấy!
Vừa xuất hiện khiến hóng drama.
Meivory
Bề ngoài Hạ Văn Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hề xao động nhưng ngón tay thì ngừng xoa nhẹ đầu gối.
Anh…
Cũng chẳng bình tĩnh như vẻ ngoài .
Chung Thư Ninh lưng về phía họ nên hề Hạ Văn Lễ tới, chỉ hành động bất ngờ của Chung Minh Diệu giật :
“Ngồi xuống ngay! Rốt cuộc em gì thế hả!”
“Chị là chỉ tình cảm chị em với em, còn với ngài Hạ thì ?”
“Giữa hai là giao dịch đúng ?”
Hạ Văn Dã nhíu mày trai.
Giao dịch?
Cậu cảm thấy trai và chị dâu trông tình cảm mà, hơn nữa với tính cách của , nếu thích thì đời nào chịu phối hợp đóng kịch với ai.
Chung Thư Ninh dứt khoát dập tắt suy nghĩ của em, chỉ bình thản uống một ngụm cà phê :
“Không giao dịch.”
“Chị thích .”
Mắt Hạ Văn Dã sáng rực, hớn hở như hóng quả dưa cực lớn.
Còn Hạ Văn Lễ thì chỉ nghiêng đầu ngoài cửa sổ, ai thấy biểu cảm gương mặt lúc .
Chung Minh Diệu trở chỗ , đánh giá cô.
Lớn lên cùng , tính cách của chị gái thế nào hiểu rõ. Có lẽ vì ảnh hưởng từ môi trường sống nên với chuyện tình cảm, chị luôn kín đáo, giỏi biểu đạt.
Nghe hai chữ “thích” từ miệng cô, đúng là hiếm .
Ít nhất, với Chu Bách Vũ, chắc chắn chị từng câu đó.
“Anh thì gì hơn em, ngoài việc giàu hơn, tuổi cũng lớn hơn chị nhiều.”
Hạ Văn Dã cúi đầu thở dài.
Cái thằng nhãi Chung Minh Diệu đúng là dám thật!
Anh trai mà “lớn tuổi” cái gì chứ!
Chung Thư Ninh chỉ mỉm nhè nhẹ:
“Ngài Hạ dịu dàng, chu đáo. Quan trọng nhất là, chỉ với chị. Em cũng thấy đấy, nhà cũng yêu quý chị, luôn tôn trọng và chăm sóc chị.”
“Dịu dàng, chu đáo á?”
Hôm nay Chung Minh Diệu mới chính thức gặp Hạ Văn Lễ, đến chào hỏi còn , chứ đừng là tiếp xúc.
bên ngoài đồn thì…
Anh là tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình.
Căn bản chẳng giống chút nào với hình ảnh mà chị miêu tả.
“Chị, chắc chắn chị đang đến Hạ Văn Lễ chứ?” Chung Minh Diệu xác nhận nữa.
“Chứ em nghĩ là ai?”
Chung Minh Diệu đáp, chỉ cúi đầu uống thêm một ngụm socola nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-82-thich-ngai-ha-a-thua-nhan-ghen-roi.html.]
Nếu đúng là thì...
Gã đàn ông ở mặt chị đúng là diễn đấy.
Lúc , điện thoại của Chung Minh Diệu rung lên là cuộc gọi từ Lưu Tuệ An. Cậu bắt máy: “Alo.”
“Minh Diệu, tình hình bố con lắm, con mau đến bệnh viện . Nhà đang ở bệnh viện Hai thành phố. Có chuyện gì thì đợi bố con khỏe hơn tiếp, ?”
“Em đến bệnh viện một chuyến.” Chung Minh Diệu dậy.
“Chị yên tâm, chuyện hủy bỏ quan hệ nhận nuôi, em sẽ giúp chị lo liệu xong xuôi.”
Nói xong, nhanh chóng rời .
Lúc ngang qua chỗ Hạ Văn Lễ, còn cố ý thêm mấy giây.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng.
Loại như …
Liên quan gì tới hai chữ “dịu dàng”?
Có điều, diện mạo thì cũng tạm , chỉ là trông già dặn hơn so với tuổi thật.
Hạ Văn Dã hít một ngụm khí lạnh:
Tên nhóc gan cũng lớn thật, dám trừng trừng trai mà đánh giá.
Chung Thư Ninh thấy rời , trong lòng cũng cảm khái - So với , Chung Minh Diệu đúng là đổi quá nhiều. Cô yên tại chỗ, im lặng hồi lâu, cho đến khi cảm nhận tiến gần.
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Văn Lễ.
“Ngài Hạ? Sao tới đây?”
“Đón em về nhà.”
Chung Thư Ninh mỉm gật đầu.
…
Làn Đình.
Hạ Bá Đường và Lương Giai Ân sớm nghỉ ngơi vì mệt chuyến xe dài. Còn Hạ Văn Dã thì ăn no nê drama cực to nên vẫn còn hưng phấn. Cậu vội chạy về phòng, chuẩn báo cáo đầy đủ với ông nội nhà .
Hôm nay, Chung Thư Ninh tham gia thi đấu nên trang điểm. Cô mới tẩy trang xong thì một ôm lấy từ phía .
“Em chú Hạ và dì Lương sẽ tới, hôm nay em hết cả hồn.”
“Anh cũng chỉ nhận tin khi họ đến Thanh Châu.”
Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, thì cũng .
“Anh ngủ trưa ?”
Hạ Văn Lễ chỉ nghiêng đầu, hôn nhẹ lên tai cô: “Ninh Ninh…”
Giọng trầm khàn, đè thấp sát bên tai, từng chữ ma sát như rót lòng , mang theo một cảm giác mềm mại tê dại lan dần từ vành tai khắp nửa .
Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy nửa mềm nhũn.
Tê tê, ngưa ngứa.
“Anh ?” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Anh vẫn ăn gì, đói .”
Chung Thư Ninh sững sờ. Giờ 3 giờ chiều. Lúc ở khách sạn, vốn dĩ cô định đợi đến ăn cùng nhưng mãi vẫn thấy . Sau đó đụng nhà họ Chung nên cô quên mất còn ăn gì.
Mà quan trọng là.
Lúc , giọng sát bên tai cô, dịu dàng hơn bình thường nhiều.
Thậm chí, giống như đang nũng nịu.
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu khiến Chung Thư Ninh hoảng hồn.
“Vậy để em bếp chút gì cho ăn.”
Tiếng xoong nồi va chạm vang lên từ phòng bếp. Chung Thư Ninh lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh, còn Hạ Văn Lễ thì giúp cô rửa sạch và chuẩn sẵn sàng.
“Hôm nay em cũng ngờ nhà họ Chung đột ngột xuất hiện, chú Hạ với dì Lương dọa sợ nữa.”
Hạ Văn Lễ khẽ bật : “Không . Chỉ là cứ tưởng nhà họ Chung mục nát tận gốc , ngờ vẫn còn một hồn.”
“Thật A Diệu .”
Lớn lên cùng , Chung Thư Ninh hiểu Chung Minh Diệu.
“ thích em.”
“Đó là chuyện qua . Bố nuôi quá bận rộn, phần lớn thời gian đều là em chăm sóc nó. Ngay cả lúc ốm đau, nhiều khi cũng chỉ em bên cạnh. Ở cái tuổi mới rung động, lẽ nó mới nảy sinh tình cảm mơ hồ với em.”
Đây là đầu tiên Chung Thư Ninh thẳng thắn với Hạ Văn Lễ về Chung Minh Diệu.
“ em chỉ coi nó là em trai.”
Hạ Văn Lễ gật đầu: “Em là chuyện qua nhưng với , vẻ từng buông xuống.”
“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”
“ là đàn ông. Và là trưởng thành.”
Chung Thư Ninh cúi đầu thái rau, giờ cô quen với sự hiện diện của Hạ Văn Lễ nên cũng chẳng còn dè dặt như lúc đầu nữa. Lỡ miệng buột một câu:
“Ngài Hạ, giọng điệu của … chẳng lẽ đang ghen với nó ?”
Ngay đó, cô thấy tiếng vang lên bên cạnh:
“ là đang ghen.”