Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 79: Đứa con bất hiếu, trả lại tự do cho cô.

Cập nhật lúc: 2025-08-07 13:22:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Chung sững sờ. Ngay cả vợ chồng Hạ Bá Đường cũng ngơ ngác vài giây.

Hạ Văn Dã thì đang cúi đầu nhắn tin báo cáo tình hình cho trai, gõ đến mấy dòng liền:

[Thằng nhóc nhà họ Chung trông chẳng gì, em nghi sắp bịa chuyện bôi nhọ chị dâu.]

[Anh, thằng âm u vãi luôn.]

[Nhà họ Chung đúng là đứa nào hồn.]

Kết quả là tin nhắn gửi xong, Chung Minh Diệu ngoắt 180 độ, chơi cho một cú "chết ".

Hạ Văn Dã hoảng quá, lập tức thu hồi tin nhắn cuối:

[Nhà họ Chung… hình như vẫn còn một hồn!]

Nhìn Chung Minh Diệu đúng là khỏe mạnh gì mấy, kiểu như mang theo khí chất “bệnh kiều” âm u, mờ tối.

khi về phía Chung Thư Ninh, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng đến lạ thường.

“Trong lòng , chị luôn là nhất. Chị chăm sóc , quan tâm , lo lắng từng li từng tí.”

“Chúng sống cùng từ nhỏ, là nảy sinh những cảm xúc nên với chị .” Chung Minh Diệu khẽ .

“Cái gì mà nên? Vốn dĩ chị chẳng chị ruột của . thích chị thì gì sai?”

Lời dứt, Chung Triệu Khánh đột ngột bước lên, giơ tay tát thẳng mặt con trai!

“Chung Minh Diệu! Mày đúng là đứa con bất hiếu!”

“Mày đang linh tinh cái gì đấy hả? Nó cho mày uống bùa mê thuốc lú gì , mà mày mấy lời ?”

“Trước khi khỏi nhà, mày hứa với bố thế nào?”

Mặt Chung Minh Diệu trắng bệch, dấu bàn tay hằn đỏ chói má. chỉ khẽ , tiếp:

“Năm đó còn nhỏ, chỉ thể hiện cảm xúc thật của . Không ngờ khiến chị tổn thương như .”

“Các gọi chị là đồ hổ, chửi chị là hồ ly tinh. Còn , hèn. dám bênh vực chị , sợ… sợ các sẽ tổn thương chị .”

Chung Minh Diệu cúi đầu khổ:

“Năm đó, chị vẫn luôn che chở cho nhưng quá yếu đuối.”

“Là bố , chỉ cần ngoan ngoãn nước ngoài thì sẽ khó chị nữa.”

“Chị thương ở chân, bố quan tâm chăm sóc, nghĩ chuyện qua .”

“Là do quá ngây thơ.”

“Bố vẫn luôn canh cánh chuyện đó trong lòng. Bây giờ còn đem bôi nhọ chị, khiến ngài Hạ chán ghét, vứt bỏ chị .”

trả giá cho sự hèn nhát của .”

giờ, còn là thằng bé của ngày xưa nữa. là một trưởng thành.” Cậu về phía Chung Thư Ninh, ánh mắt kiên định.

“Cho nên chị , chị cần sợ nữa.”

“Lần , đến lượt em bảo vệ chị!”

Hô hấp của Chung Thư Ninh khẽ nghẹn .

Chung Minh Diệu là đứa trẻ mà cô lớn lên từng ngày. Nếu tình cảm thì là giả.

năm đó, khi cô bố nuôi chửi bới nhục mạ, chỉ lặng lẽ , hề mở miệng.

Chính sự im lặng đó từng khiến cô đau lòng.

Bao năm nay, hai gần như cắt đứt liên lạc.

Chung Minh Diệu , lấy từ trong túi áo mấy tờ giấy gấp gọn gàng.

Ba nhà họ Chung lập tức đổi sắc mặt.

“Chung Minh Diệu! Con định gì?” Chung Triệu Khánh giấu căng thẳng trong giọng .

“Trước khi lên đường, bố đồng ý với điều kiện của con - chuyển nhượng vài bất động sản của nhà họ Chung cho con.” Cậu thản nhiên : “Đây là hợp đồng. Trên đường tới đây, con tất công chứng.”

“Con điên ? Con đưa mấy thứ đó cho nó ?” Lưu Tuệ An cuống lên.

Những năm qua nhà họ Chung cũng đầu tư ít, vài bất động sản đều ở vị trí đắc địa, đó là phần tài sản dự phòng ít ỏi còn của họ.

Lúc Chung Minh Diệu yêu cầu tài sản, vợ chồng họ Chung cũng nghĩ nhiều.

thì tài sản nhà họ Chung sớm muộn gì cũng là của .

Chẳng qua vì lo công ty thật sự phá sản, kiện đòi nợ, hai vợ chồng mới tính chuyện chuyển bớt tài sản ngoài.

Chuyển cho con trai là chuyện sớm muộn.

họ ngờ Chung Minh Diệu lấy hợp đồng đúng lúc .

Cậu chỉ nhạt: “Mấy thứ , con thể đưa cho chị nhưng con điều kiện.”

“Mày gì nữa?” Chung Triệu Khánh gần như phát điên.

Rốt cuộc sinh cái giống gì thế ?

Con gái thì suốt ngày gây họa, con trai thì thông minh, học giỏi từ nhỏ nhưng lời!

Thậm chí còn sang giúp ngoài!

Chung Minh Diệu về phía Chung Thư Ninh, nở một nụ dịu dàng: “Con bố hủy bỏ quan hệ nhận nuôi với chị .”

“Trả tự do cho chị .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-79-dua-con-bat-hieu-tra-lai-tu-do-cho-co.html.]

“Không đời nào!” Chung Triệu Khánh lập tức từ chối thẳng thừng.

“Em ? Cô chị em gì với em? Em tỉnh táo !” Cuối cùng Chung Minh Nguyệt cũng lấy tinh thần, lớn tiếng phản đối.

“Người nhà của em là chị đây ! Cô chỉ là con nuôi! Em dám uy h.i.ế.p bố vì cô ? Em nghĩ gì ?”

“Không cùng huyết thống mới là .” Chung Minh Diệu vẫn về phía Chung Thư Ninh.

“Trong lòng , chị còn thiết hơn bất kỳ ai trong nhà .”

“Từ nhỏ đến lớn, ở bên cạnh là mấy , mà chỉ chị .”

Lưu Tuệ An nóng nảy đến mức suýt bật : “Minh Diệu , con ? Con định vứt bỏ bố vì con nhỏ đó ? Chúng là bố của con đó! Là sinh con mà! Mẹ mang thai con khổ thế nào, con quên hết ? Sao con bênh vực ngoài?”

Meivory

“Con cầu xin sinh con .” Chung Minh Diệu cúi đầu, chua chát.

“Con và bố quan hệ m.á.u mủ, về mặt pháp luật thì đúng là thể cắt đứt . Cả đời , con cũng thật sự thoát khỏi hai …”

chị thì thể.”

“Trước đây con đủ dũng cảm để . …”

“Con cho chị tự do.”

“Vốn dĩ chị thuộc về cái nhà .”

“Chị quyền lựa chọn yêu và cuộc đời sống.”

Vợ chồng nhà họ Chung chỉ cảm thấy đầu óc cuồng.

Gần đây, Chung Triệu Khánh bận đến mặt mũi tối tăm vì chuyện công ty, mấy bất động sản trong nhà vẫn kịp động tới - vốn dĩ là để đường lui cho cả nhà.

Không ngờ đứa con trai lấy chuyện đó để uy h.i.ế.p ông !

“Đồ bất hiếu, đồ mất dạy! Đáng lẽ năm đó tao nên sinh mày !”

Chung Minh Diệu bật khẽ:

“Không ai bắt ông sinh . Nếu thể lựa chọn… cũng hai bố .”

“Mày…”

Chung Triệu Khánh hết câu, cơn tức dâng thẳng lên đầu.

Gần một tháng nay ông ngủ yên một đêm, huyết áp tăng vọt, mắt tối sầm . May mà Chung Minh Nguyệt kịp đỡ lấy ông : “Bố, bố chứ!”

Lúc , cô cũng choáng váng.

Sao chuyện thành thế ?

chẳng mấy tình cảm với Chung Minh Diệu nhưng cũng ngờ em trai mặt bảo vệ Chung Thư Ninh như thế. Không lẽ đầu óc nó tẩy não ?

Lưu Tuệ An thì càng thể tin nổi.

Năm xưa bà khó khăn mãi mới mang thai , để sinh Chung Minh Diệu, bà chịu bao đau đớn.

Sau khi Chung Minh Nguyệt thất lạc, bà dồn bộ tâm huyết cho con trai.

Vậy mà hôm nay, những lời từ chính miệng con , cả run rẩy vì sốc, vì đau.

Muốn đánh nhưng nỡ.

Lúc , bà chẳng còn tâm trí mà tiếp tục diễn kịch nữa.

Gương mặt lập tức vặn vẹo vì tức giận, bà ngoắt đầu , ánh mắt hung dữ như lột da Chung Thư Ninh.

Rồi bất chợt lao thẳng về phía cô!

Khi , bộ sự chú ý của Chung Thư Ninh đều đặt Chung Minh Diệu.

Những lời cậunói, những việc khiến lòng cô khỏi chấn động.

Lưu Tuệ An lao về phía cô, mà cô nhất thời ngẩn , kịp phản ứng.

Chỉ một tiếng “choang” vang lên chói tai.

Một chiếc tách rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Những mảnh sứ vỡ nát chắn giữa Chung Thư Ninh và Lưu Tuệ An, nước lẫn với lá đổ tung tóe như vạch một ranh giới rõ ràng, ngăn cách như sông Tần Hoài giữa hai chiến tuyến.

“Bà Chung!”

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên. Người nãy giờ vẫn im lặng - Lương Giai Ân bật dậy.

“Ở đây đông như , bà định tay ?”

“Trong mắt bà còn nhà họ Hạ đấy?”

“Định tay mặt chúng , chẳng quá coi thường khác ?”

Giọng điệu của Lương Giai Ân chậm rãi nhưng đầy sức nặng.

bước đến cạnh Chung Thư Ninh, nắm lấy cổ tay cô, khẽ kéo nhẹ một cái, dứt khoát chắn hẳn mặt cô.

Dù Lưu Tuệ An tức đến thì cũng dám động cô.

Ngực bà phập phồng vì giận, gằn giọng:

“Bà Hạ, con bé đó bám lấy Văn Lễ là mục đích, các đừng để nó lừa!”

Lương Giai Ân khẽ nhướng mày: “Xưa nay nhà họ Hạ chúng qua gì với nhà họ Chung. Bà là ‘ bụng nhắc nhở’, là ‘ôm bụng riêng’, trong lòng bà rõ nhất.”

“Dù cho con bé đến gần Văn Lễ vì mục đích nào nữa thì đó cũng là chuyện của nhà họ Hạ chúng .”

“Chưa đến lượt bà chỉ trỏ.”

“Bà Chung, xin tự trọng!”

Loading...