Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 72: Cô đồi phong bại tục, quyến rũ Hạ Văn Dã?
Cập nhật lúc: 2025-08-07 13:21:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đèn tắt, ánh trăng tỏa sáng.
Trước giờ luôn là Hạ Văn Lễ dẫn dắt sự mật giữa hai , cũng .
Chỉ là nụ hôn của gấp gáp, đến nỗi Chung Thư Ninh cảm thấy thở nổi, đuôi mắt cũng vì thế mà ửng lên một vệt đỏ. Đây là bệnh viện, cứ cách một thời gian, bên ngoài tuần tra.
Cô căng thẳng, dám tạo tiếng động lớn.
Chỉ thể đưa tay, nắm chặt lấy vạt áo n.g.ự.c .
Chiếc chăn rơi xuống từ lúc nào.
Cả cô đè lên.
Nụ hôn nữa rơi xuống, nóng khiến cô tài nào chịu nổi.
Khi cảm nhận một luồng khí lạnh ngực, cơ thể cô phản ứng bằng một cái run rẩy.
“Em căng thẳng ?” Hạ Văn Lễ cúi thấp xuống cô, giọng trầm khàn đến lạ.
“Có một chút.”
Cô chỉ căng thẳng một chút, mà là thật sự căng thẳng.
“Nói dối là .”
Anh , nóng vương xuống, mặt và Chung Thư Ninh càng nóng hơn.
Hạ Văn Lễ khẽ nghiêng , giúp cô chỉnh quần áo ngực: “Anh ngoài một lát.”
Đợi rời , Chung Thư Ninh mới thở phào một dài.
Dường như Hạ Văn Lễ một bộ quần áo khác mới rời khỏi phòng bệnh.
Dù tắm , vẫn cảm thấy khô nóng. Trong bệnh viện hút thuốc, xuống lầu. Sau khi thu, cơn gió đêm mang theo chút lạnh. Anh mở điện thoại, thấy mấy bạn đang gọi video, nhấn thì phát hiện mấy đang bàn về một vụ đầu tư nào đó.
“Ối, hàng hiếm nha.”
“Lão Hạ, đầu tư , cùng kiếm tiền?”
Hạ Văn Lễ rít một thuốc: “Không cần.”
“Thanh Châu nóng ? Cậu mặc kín cổng cao tường thế?”
Tuy qua thu, bớt nóng nhưng nhiệt độ vẫn còn khá cao. Hạ Văn Lễ mặc áo sơ mi, còn cố tình cài đến chiếc cúc cùng, mà đây cũng phòng điều hòa, nên trông kỳ quặc.
“Nóng.”
“Vậy cởi .”
“Không tiện.”
“Có bắt cởi truồng , tháo hai cái cúc áo thì chứ.”
“Ừ, lời .”
Mọi ngớ cả .
Sao họ thể những lời từ miệng Hạ Văn Lễ chứ? Con trông thì vẻ coi trọng quy tắc nhất nhưng thực chất m.á.u phản nghịch, bao giờ để ai sắp đặt.
Sau đó, dụi tắt điếu thuốc trong tay, ném mới từ tốn tháo hai chiếc cúc áo cổ.
Vết cắn cổ , sâu, rõ ràng.
Ai nấy thấy, trong lòng đều thầm chửi thề một tiếng.
Phòng tới phòng lui, cuối cùng vẫn chặn cái tên mặt dày khoe ân ái.
“Sao gì thế?” Hạ Văn Lễ mấy màn hình.
“ đột nhiên nhớ còn chút việc.”
“ tắm đây.”
...
Ngay đó, tất cả lượt thoát khỏi cuộc trò chuyện video nhóm.
Lúc Hạ Văn Lễ về, dù cố ý tắm rửa , vẫn vương vấn mùi thuốc lá.
Rất nhạt thôi, nhưng vì Chung Thư Ninh chuyên về điều chế hương liệu nên nhạy cảm với mùi hương.
Cô nhớ lời của Hạ Văn Dã: “Ngài Hạ nghiện thuốc lắm ?”
“Cũng bình thường.”
“Hút thuốc cho sức khỏe.”
“Vậy thì bỏ thuốc.”
“...”
“Ngủ , cũng muộn .” Hút thuốc xong, Hạ Văn Lễ chạm cô nữa. Cái của phòng bệnh VIP là chiếc giường đủ lớn, hai ngủ chung cần đụng .
Chỉ là Chung Thư Ninh trằn trọc khó ngủ.
Hạ Văn Lễ thật sự , dịu dàng và tinh tế.
Điểm mấu chốt nhất là:
Anh chỉ đối xử như với một cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-72-co-doi-phong-bai-tuc-quyen-ru-ha-van-da.html.]
Là con mà, ai thiên vị.
Sự của thậm chí còn khiến Chung Thư Ninh cảm thấy rằng, thích cô, thật sự xem cô là vợ để yêu thương, là … ở bên cô cả đời.
Vậy mà mới cưới bao lâu, cô bắt đầu d.a.o động, chìm đắm đó.
Cô trở , Hạ Văn Lễ. Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt thật sâu sắc, chỉ riêng khuôn mặt thôi cũng đủ sức hấp dẫn .
“Bà Hạ.”
Một tiếng gọi đột ngột khiến Chung Thư Ninh giật đến nỗi thở cũng chững .
“Đêm khuya , em cứ chằm chằm một đàn ông như , nguy hiểm đấy.”
“...”
Chung Thư Ninh giật nảy .
Vậy mà vẫn ngủ!
Hạ Văn Lễ nghiêng đầu cô: “Em mà ngủ nữa thì tối nay khỏi ngủ luôn.”
Đều là lớn cả, tất nhiên là cô hiểu lời ám chỉ trong câu của an. Cô vội vàng xoay , lưng về phía , khiến khẽ bật .
…
Kết quả xét nghiệm m.á.u cho thấy vấn đề gì, Chung Thư Ninh thể xuất viện ngày hôm . Cô tỉnh dậy sớm nhưng phát hiện Hạ Văn Lễ còn ở đó.
Dường như mệt là gì, công việc cứ cuồng liên miên, ít khi nghỉ ngơi.
Chung Thư Ninh chỉ thể cảm thán:
Tinh lực thật !
Mà lúc , trong phòng bệnh của Chung Minh Nguyệt, vợ chồng nhà họ Phùng đang giúp cô thu dọn đồ đạc. Vốn dĩ cô cũng chẳng bệnh tật gì, chỉ là khi Hạ Văn Lễ cho bẽ mặt, cô cảm thấy mất mặt nên ở nhà.
Nhà họ Chung đang trong cảnh trong thì lo lắng, ngoài thì buồn rầu. Vì trong suốt thời gian viện, đều là bố nuôi ở bên cạnh cô .
Nhà họ Phùng cũng chỉ là một gia đình bình thường, quen khác phục vụ, nên mới bảo Chung Minh Nguyệt tự đến quầy y tá hỏi xem khi nào thể thủ tục xuất viện.
Cô thở dài một , rõ ràng chỉ cần bấm chuông là đến, cứ nhất quyết bắt cô chạy một chuyến gì !
Lúc vẫn đến giờ việc, quầy y tá đang giao ca.
Mấy nhân viên y tế đang cùng , thì thầm bàn tán:
“Không đều , Chung Thư Ninh ngài Hạ bao nuôi ? Sao trông giống chút nào nhỉ, mấy ngày cô viện, nào đến phòng bệnh của cô cũng thấy ngài Hạ ở đó cả.”
“Gì á, đến cả buổi tối cũng ở .”
Meivory
“Đêm họ nhập viện là trực ca, ngài Hạ bế cô lên đấy, cái dáng vẻ chăm sóc cẩn thận đó, giống như đang diễn kịch cho vui. Hồi Chu Bách Vũ và Chung Minh Nguyệt tình tứ với , ai cũng thấy cô đáng thương, ngờ trong họa phúc.”
“Chứ còn gì nữa, ngài Hạ hơn Chu Bách Vũ nhiều. Nếu cô cao tay một chút, sinh cho một đứa con trai con gái, thật sự gả nhà họ Hạ chứ.”
“Dù thì thấy ngài Hạ thích cô . Mới sáng sớm tinh mơ ngoài, lúc ngang qua chỗ , còn dặn chúng đừng phiền cô nghỉ ngơi, còn hỏi gần đây quán ăn sáng nào ngon nữa. Người như mà tự mua đồ ăn sáng, thế còn đủ ?”
…
Chung Minh Nguyệt cắn môi, hai bàn tay buông thõng bên siết chặt lấy ống quần.
Hôm đó, cô vứt bỏ cả liêm sỉ , thế mà Hạ Văn Lễ còn chẳng thèm liếc mắt một cái. Vậy mà bây giờ chịu hạ mua bữa sáng cho cô !
Rốt cuộc Chung Thư Ninh tài đức gì chứ!
Sự ghen tị khiến gương mặt cô dần trở nên dữ tợn, méo mó, vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ để cũng âm ỉ đau. Cô về phòng bệnh, đúng lúc gặp Hạ Văn Dã, đang xách một chiếc bình giữ nhiệt, bên cạnh Hạ Văn Lễ, hào hứng bàn luận chuyện gì đó với .
Cô nghiến răng, gọi một tiếng: “Ngài Hạ!”
Hạ Văn Lễ đầu , thấy là cô thì sải bước định tiếp.
Chung Minh Nguyệt nhanh chóng lao lên, giơ tay chặn đường : “Ngài Hạ, xin dừng bước.”
“Cô gì đấy? Bài học còn đủ ?” Hạ Văn Dã cau mày.
Sáng sớm tinh mơ gặp cô , đúng là xui xẻo!
“ vài câu sẽ ngay!” Ngón tay Chung Minh Nguyệt siết chặt, bấm sâu lòng bàn tay: “Anh còn một đứa em trai ?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến !”
Hạ Văn Dã lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh, mau thôi.”
Hạ Văn Lễ cũng dây dưa với cô , lúc lách qua để , Chung Minh Nguyệt lập tức hét lên: “Có liên quan đến Chung Thư Ninh!”
Bước chân vẫn dừng .
Chung Minh Nguyệt sốt ruột, cao giọng : “Chung Thư Ninh, cô quyến rũ đứa em trai lớn lên cùng từ nhỏ!”
Lần , Hạ Văn Lễ vẫn như thấy.
Nơi gần quầy y tá, đúng lúc giao ca nên thu hút sự chú ý của nhiều .
Chung Minh Nguyệt thấy vẫn phản ứng, hét lên: “Tuy cô là con gái nuôi, nhưng còn với em trai hơn cả chị em ruột. Cô loại chuyện bất chấp luân thường, đồi phong bại tục như , sợ cô ...”
“Quyến rũ cả em trai của ở lưng ?”
Hạ Văn Dã ngớ .
Cái con điên đang nhăng cuội gì thế, cô xem nhiều tiểu thuyết phim ảnh l.o.ạ.n l.u.â.n quá !
Mẹ nó, chọc ai ghẹo ai cơ chứ…