Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 71: Ngài Hạ cũng là một người đàn ông bình thường.

Cập nhật lúc: 2025-08-07 13:21:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thang máy chậm rãi lên, Chung Minh Nguyệt liếc mắt đánh giá cô. Chung Thư Ninh dáng cao ráo, chân dài, vì là dân học múa nên dù chỉ yên, lưng cô vẫn thẳng tắp, khí chất hơn .

Người như cô, dù khoác giẻ rách lên cũng vẫn .

“Khụ...” Chung Minh Nguyệt ho một tiếng. Chỗ phẫu thuật thẩm mỹ mặt cô viêm, khi hết sưng thì trông cũng tạm .

Chung Thư Ninh chẳng thèm để ý đến cô .

“Anh, thấy trong thang máy mùi gì lạ ?”

“Gì cơ?” Phùng Thụy Dương ngẩn : “Có mùi gì , là mùi nước hoa em?”

Chung Minh Nguyệt lườm một cái: “Nước hoa gì mà nước hoa, là mùi của hồ ly tinh đấy.”

Phùng Thụy Dương ngớ .

Chung Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Có thích tỏ vẻ thanh cao, chứ thủ đoạn quyến rũ đàn ông thì cao tay lắm. Trước đây, Chu Bách Vũ cứ lẽo đẽo theo , giờ thêm một ngài Hạ.”

“Đàn ông bên cạnh nào đó, đúng là mới liên tục, bao giờ thiếu cả.”

“Lúc nào cũng đàn ông cam tâm tình nguyện chạy theo hầu hạ, đủ thủ đoạn cao siêu thế nào. Vậy mà bình thường thì vẻ… Ưm!”

Chung Minh Nguyệt còn hết câu Phùng Thụy Dương bịt miệng .

lúc , thang máy cũng đến tầng cần đến.

Chung Minh Nguyệt cau mày:

Sao cô cũng ở đây?

Trước khi rời , Chung Thư Ninh một cái.

“Nước hoa đến , e là cũng che nổi cái mùi hôi thối phát từ miệng cô !”

Đợi Chung Thư Ninh xa hẳn, Phùng Thụy Dương mới buông tay đang kẹp chặt Chung Minh Nguyệt , khiến cô tức tối quát lên: “Phùng Thụy Dương, cái gì thế?”

“Câu đó hỏi em mới đúng, em chọc gì?”

“Mắc gì tới !”

“Em kiếm chuyện với cô , nào lợi ? Vẫn rút kinh nghiệm ? Lần ấn đầu nhục, ướt sũng cả còn đủ ? Ngài Hạ tầm thường , em ngu ngốc chọc thì tự , đừng lôi theo!”

“Anh là đồ hèn nhát, đồ vô dụng!”

“Ừ, là đồ vô dụng đấy. Em giỏi, em lắm, lắm thì đừng để đánh cho lệch cả mũi chứ.”

“Anh……”

Meivory

Chung Minh Nguyệt tức điên lên, một cục tức cứ nghẹn ở cổ họng.

chỉ thấy dáng vẻ lóc thảm thiết, quỳ xuống đất van xin của Chung Thư Ninh.

lúc hai đang chuyện, Hạ Văn Dã thang máy lên lầu. Cậu đang uống sữa, tay còn xách theo một ly mới, cần đoán cũng là mua cho Chung Thư Ninh.

“Cậu Hạ, thật trùng hợp, gặp .” Phùng Thụy Dương thấy , lập tức gật đầu khom lưng.

Hạ Văn Dã cũng là vẻ.

Cậu chỉ hờ hững “ừ” một tiếng bỏ .

Cái vẻ đây của con nhà quyền quý thể hiện hết mức.

hiểu nổi, rốt cuộc Chung Thư Ninh dùng thủ đoạn gì mà thể khiến em trai của Hạ Văn Lễ chạy vặt cho .

Sau khi trở về nhà họ Chung, những giàu mà cô tiếp xúc, ai tự chạy mua đồ uống , tất cả đều sai khác .

Chung Thư Ninh đúng là bản lĩnh thu hút đàn ông.

Chung Minh Nguyệt chằm chằm bóng lưng , lẩm bẩm:

“Anh xem, em trai của Hạ Văn Lễ dạo phố cùng cô , bệnh viện với cô , còn tự mua sữa cho cô nữa, rốt cuộc hai họ quan hệ gì ?”

Phùng Thụy Dương cau mày: “Người còn tự ăn cơm nữa kìa!”

“Em quan tâm nhiều đấy.”

“Phùng Phương Phương, em an phận một chút .”

“Em tên là Chung Minh Nguyệt!” Mỗi thấy cái tên đó, dường như nó gợi nhắc về quá khứ của cô .

Nếu cô vẫn luôn sống ở nhà họ Chung, thì dù thi đỗ đại học, gia đình cũng sẽ bỏ tiền cho cô nước ngoài “mạ vàng”, thể sớm bước chân xã hội, sắc mặt khác mà sống như .

Lẽ cũng giống như Chung Thư Ninh, học múa, sống trong sự săn đón của đàn ông.

Phùng Thụy Dương chẳng buồn để ý đến cô .

“Anh, đợi em với.” Chung Minh Nguyệt đuổi theo : “Anh ở nhà họ Chung, em còn một đứa em trai ?”

“Biết chứ, nhưng gặp bao giờ. Chắc cũng đến tuổi trưởng thành nhỉ, đang ở nước ngoài?”

Chung Minh Nguyệt gật đầu: “Vậy tại nước ngoài ?”

Tuy Phùng Thụy Dương ngốc, nhưng kẻ khờ, cau mày : “Không , đoán chừng cũng chẳng chuyện gì .”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-71-ngai-ha-cung-la-mot-nguoi-dan-ong-binh-thuong.html.]

Chung Minh Nguyệt tức đến nghiến răng.

Vừa mới bí mật của nhà họ Chung, dù bố dặn dặn ngoài nhưng cô thực sự nhịn nổi, nóng lòng tìm để chia sẻ.

Lúc , Hạ Văn Dã phòng bệnh, đưa ly sữa cho Chung Thư Ninh: “Vị dâu, loại nóng ạ, em dám mua đồ lạnh cho chị.”

“Cảm ơn em nhé.”

Vốn dĩ Chung Thư Ninh định uống sữa, cô cần kiểm soát cân nặng, đây đến cả đồ ngọt cô cũng đụng tới.

Gần đây đúng là quá nuông chiều bản .

“Chị, chị thích vị dâu ? Em cứ tưởng con gái ai cũng thích vị .” Hạ Văn Dã cau mày: “Hay là để em đặt ngoài, mua cho chị ly khác nhé?”

“Chị thích mà.”

Chung Thư Ninh cắm ống hút uống một ngụm, lúc mới để ý thấy Hạ Văn Lễ đang , thuận miệng hỏi một câu: “Ngài Hạ, uống ?”

“Anh em thích...” Lời của Hạ Văn Dã còn dứt, thấy cả của gật đầu.

Lúc ở nhà cũ của nhà họ Hạ, Hạ Văn Lễ từng ăn nửa miếng bánh dừa còn thừa của cô, nghĩ chắc cũng sẽ ngại dùng chung ống hút với cô .

Thế là, Hạ Văn Dã may mắn chứng kiến cảnh trai uống sữa!

Cái tên lật mặt nhanh hơn bánh tráng !

Rõ ràng đây bao giờ uống mấy thứ . Thậm chí, lúc uống sữa, còn bảo thứ uống là nước đường công nghiệp!

Giờ thì bày đặt uống cái gì chứ!

Hạ Văn Lễ chỉ uống một ngụm nhận xét một câu: “Ngọt, vị cũng .”

Hạ Văn Dã ý tứ gì khác trong câu nhưng Chung Thư Ninh cảm thấy mặt nóng lên, vờ cúi đầu xuống nghịch điện thoại.

Chung Thư Ninh đăng ký tham gia cuộc thi, khi xuất viện đương nhiên bắt đầu tập luyện trở , phương diện ăn uống cũng chú ý nhiều hơn. Vậy mà lơ đãng một chút, cô uống hết cả ly sữa.

Thế nên khi vệ sinh cá nhân xong, cô soi gương một lúc lâu, để phiền Hạ Văn Lễ việc, cô ngoài hành lang một hồi.

Lúc cô nghỉ ngơi, Hạ Văn Lễ vẫn còn đang việc.

Đến khi cô cảm nhận một bên giường lún xuống, cả ôm trọn lòng.

Dường như cô ngày càng quen với sự gần gũi của .

Giống như lúc đây, ôm trong lòng, cô thấy thật tự nhiên, thật bình thường.

Xem , thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

“Vừa em ngoài gì thế?”

“Giảm cân.”

“Béo chỗ nào?”

“Sắp thi đấu , em cứ cảm thấy eo một chút mỡ.”

“Hửm?”

Bàn tay Hạ Văn Lễ đang đặt eo cô, véo nhẹ phần thịt mềm bên hông, chỗ đó là phần dễ nhột nhất. Chung Thư Ninh giống như một chú mèo giật , cứ cọ qua cọ trong lòng .

“Anh đừng nghịch nữa, nhột.” Đến chính cô cũng nhận , bây giờ chuyện với Hạ Văn Lễ tự nhiên đến mức nào.

“Anh nghịch nữa, em đừng cọ nữa.” Giọng trở nên khàn đặc và trầm thấp.

“...”

Vốn dĩ giữa hai vẫn còn một trống nhưng cô chỉ khẽ cựa quậy một cái, cả hai gần như dán chặt .

Chung Thư Ninh cảm nhận rõ sự khác thường cơ thể .

Cô cắn môi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt.

Cô cứng đờ , dám cử động.

Trong bệnh viện quá tĩnh lặng, dường như Chung Thư Ninh thấy cả nhịp tim của chính và cả thở của , nặng nề và nóng rực, phả bên tai cô như giấy nhám đang chà xát.

Luôn thể mài một luồng nóng bỏng nồng nàn.

Dưới lớp chăn, nóng thể thoát , mặc sức lan tỏa, Chung Thư Ninh cảm thấy vã đầy mồ hôi.

là c.h.ế.t mà.

Lúc , tín hiệu nguy hiểm tràn ngập khắp cơ thể của cô. Trông Hạ Văn Lễ vẻ lạnh lùng xa cách nhưng cũng là một đàn ông bình thường.

Thời gian dường như trôi thật chậm, cô căng cứng cả .

“Ninh Ninh...” Giọng trầm khàn phả từ nụ hôn cổ, mang theo một sự mờ ám đầy quyến rũ.

Cô khẽ “ừm” một tiếng.

Còn kịp gì, hôn lấy.

Xung quanh quá tĩnh lặng, đến nỗi cô thể thấy cả tiếng hôn của hai , dường như thứ gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát…

Loading...