Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 66: Người trong giấc mơ tối qua là ai?
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:48:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi , Hạ Văn Lễ đưa sẵn cho cô một ly nước.
Chung Thư Ninh dậy, uống mấy ngụm, ánh mắt mơ màng, cuối cùng vẫn nhịn mà liếc sang vết đỏ bên cổ .
Chẳng lẽ chuyện tối qua…
là mơ?
Tiêu , Chung Thư Ninh ơi, rốt cuộc mày cái gì !
Tất cả là của Hạ Văn Dã, khi ngủ còn mấy chuyện vớ vẩn khiến đầu óc cô rối tung cả lên.
“Sao thế? Em ngủ dậy , chối bỏ hả?”
Hạ Văn Lễ như thấu suy nghĩ trong lòng cô, cứ thế cô chăm chú.
“Tối qua em mơ màng, còn tưởng đang mơ…”
“Thế mà trong mơ, gan em cũng to đấy.”
“…”
Chung Thư Ninh cảm thấy ly nước trong tay, giờ uống kiểu gì cũng nghẹn.
Tối qua, khi Hạ Văn Lễ xử lý xong công việc trở về phòng thì gần một giờ sáng.
Thấy Chung Thư Ninh ngủ ngoan, chỉ định khẽ hôn cô một cái.
Không ngờ, cô chủ động đáp .
Trong lòng , đương nhiên là mừng rỡ.
Kết quả, hôn tới hôn lui…
Lại cô cắn một phát.
Sau đó, cô tựa lòng ngủ tiếp , còn thì cô cho khổ sở chịu nổi.
Chẳng còn cách nào, đành phòng tắm xối nước lạnh một trận.
Lúc trở , ôm cô lòng, mới phát hiện cô nóng hổi bất thường.
Ban đầu còn tưởng do hôn nên nhiệt cơ thể cô mới cao hơn bình thường, nào ngờ đó vẫn thấy cô nóng ran giảm nhiệt. Lúc , Hạ Văn Lễ mới nhận điều , lấy nhiệt kế đo thì thấy hơn 38 độ.
Anh dán miếng hạ sốt cho cô nhưng mấy hiệu quả.
Khi đó quá 2 giờ sáng, gọi bác sĩ đến tận nhà thì quá chậm.
Không còn cách nào khác, lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Mãi đến hơn 5 giờ sáng, cô mới hạ sốt, còn thì thức trắng cả đêm trông chừng.
lúc bầu khí gượng gạo, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Hạ Văn Dã ló đầu : “Chị dâu tỉnh ? Em cứ tưởng chị còn ngủ, em mua bữa sáng nè.”
“Cảm ơn em.”
“Sáng nay em mới là tối qua chị sốt. Sao thế ạ? Hôm qua vẫn còn bình thường mà.”
Chung Thư Ninh cũng nghĩ đến vài nguyên nhân - Hôm qua, khi tập nhảy xong, đầy mồ hôi, cô vội vàng ngoài. Ngồi xe thì điều hòa thổi lạnh khiến khô mồ hôi nhanh. Về nhà tắm bằng nước mát, khi ngủ còn uống nước dừa lạnh.
Tóm , nguyên nhân gây sốt thì cả đống.
“Em mua cháo , còn há cảo hấp với ít đồ ăn kèm nữa.”
Vừa , Hạ Văn Dã đưa một phần cháo và một túi đồ cho Hạ Văn Lễ.
“Anh, còn cả quần áo bảo em mang đến.”
Vết đỏ cổ quá rõ, Hạ Văn Dã là miệng nhanh hơn não, thấy thế thì buột miệng: “Anh ơi, cổ thế ?”
“Không gì.”
“Sao mà gì, đỏ thế …”
Hạ Văn Dã là một vô tư, vẫn tưởng Hạ Văn Lễ gì nên chỉ tay về phía với Chung Thư Ninh: “Chị dâu, chị thấy , ngay chỗ cổ .”
Chung Thư Ninh chỉ trừ một cách ngượng ngùng.
Cô mù chứ.
Với , đây là do cô cắn, mà cô ?
“Anh , vết cổ trông nặng đấy. Sao thế ạ, cần…”
“Lúc ăn cơm, chuyện.” Giọng Hạ Văn Lễ lạnh lùng cứng rắn giống hệt ông cụ Hạ. Hạ Văn Dã lập tức dám hó hé thêm lời nào nhưng đôi mắt thì vẫn liếc về phía cổ trai.
Sau đó, mới muộn màng nhận điều gì đó.
Cậu Chung Thư Ninh, mắt trợn tròn.
Khi ánh mắt hai chạm , Hạ Văn Dã giơ ngón tay cái với cô.
là mà, bình thường chị dâu trông hiền lành yếu đuối thế mà cũng ghê gớm phết.
Trong bữa ăn, cả ba đều tâm tư riêng. Dường như Hạ Văn Lễ là thản nhiên nhất, suốt bữa ăn hề biểu cảm gì; còn Chung Thư Ninh thì vẻ mặt đầy phiền muộn, rốt cuộc cái quái gì thế !
Vết bầm cổ trông cũng khá nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-66-nguoi-trong-giac-mo-toi-qua-la-ai.html.]
Dựa theo kinh nghiệm bầm dập khi luyện tập của cô, vết thương kiểu mất ít nhất một tuần mới tan hết.
Hơn nữa, đêm qua hình như cô còn chủ động sáp gần nữa.
Chung Thư Ninh ơi là Chung Thư Ninh, mày sốt đến hỏng não , đó là Hạ Văn Lễ đấy!
Tiêu đời !
Vốn dĩ bát cháo trắng nhạt nhẽo, cô ăn mà cảm thấy nhạt như nhai sáp.
Meivory
Còn Hạ Văn Dã thì húp cháo, ngắm nghía trai và chị dâu.
Hóa lúc riêng tư...
Hai họ chơi lớn đến thế!
Thế mà gần đây ông nội còn gọi điện nhắc nhở, bảo để ý xem giữa chị gì bất thường , tình hình đặc biệt thì tiếp tục báo cáo cho ông.
Người tình cảm mặn nồng thế , ông nội đúng là lo chuyện bao đồng!
dù ông cũng gửi cho bao lì xì nên Hạ Văn Dã cảm thấy công việc gián điệp vẫn thể tiếp tục .
Chỉ là chuyện cắn cổ , rốt cuộc nên báo cáo nhỉ?
Cũng may là Hạ Văn Dã ăn xong, lấy cớ vứt rác chuồn ngoài dạo, còn Hạ Văn Lễ thì phòng vệ sinh bên cạnh để đồ. Chung Thư Ninh dậy trong phòng, dù hạ sốt nhưng cô vẫn thấy chân bủn rủn.
Lúc Hạ Văn Lễ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen bước , do cúc áo cùng cài nên vết tích cổ vẫn thấp thoáng ẩn hiện.
Anh cúi đầu sửa tay áo, Chung Thư Ninh chủ động bước tới: “Ngài Hạ, để em giúp .”
Hạ Văn Lễ gì, chỉ cô bước đến mặt .
So với , vóc dáng cô thật nhỏ nhắn, chỉ cao đến n.g.ự.c , tấm lưng mảnh mai, vòng eo thon gọn.
Cô giơ tay, lượt cài hai chiếc cúc cùng ở cổ áo cho Hạ Văn Lễ.
“Sao thế? Sợ khác thấy ?”
Chút tâm tư đó của Chung Thư Ninh, quá rõ ràng .
“Em cố ý.”
Hạ Văn Lễ khẽ “ừm” một tiếng: “Vậy em định thế nào?”
Chung Thư Ninh ngẩng đầu , dường như hiểu ý của .
“Cắn một cái, cứ thế cho qua ?”
“Thế thì bây giờ? Hay là… cũng cắn em ?”
Chung Thư Ninh còn gì hơn, cô giơ tay, để lộ cổ tay thon trắng đưa đến mặt , nào ngờ khiến Hạ Văn Lễ bật thành tiếng.
Anh nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay thô ráp mơn trớn vùng da thịt mềm mại, khiến cô cảm thấy nhột.
Hơi thở của Chung Thư Ninh trở nên nặng nề.
Chẳng lẽ… định cắn thật ?
Tay Hạ Văn Lễ bỗng siết chặt , kéo mạnh một cái, Chung Thư Ninh phòng , ngã dúi lồng n.g.ự.c .
Khi thở còn đang hỗn loạn, cúi xuống, chóp mũi lướt nhẹ vùng da cổ cô, khiến cô sững sờ đến mức thở cũng trở nên nóng rực.
Cơ thể cô cứng đờ, dám nhúc nhích.
“Em cắn cổ , còn cắn tay em, thế thì công bằng lắm nhỉ.” Lúc , thở ấm nóng của phả gáy cô.
Những ngón tay của Chung Thư Ninh vô thức cuộn , siết chặt.
Bởi vùng cổ và vành tai là nơi cực kỳ nhạy cảm.
Cơ thể cô khẽ run lên.
Cô thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại ấm áp của đang lướt cổ .
Dường như đang tìm một vị trí thích hợp để “ tay”.
Chung Thư Ninh cắn chặt môi , đến mức vành môi trở nên trắng bệch. Cô cố gắng ghìm nhịp tim đang đập dồn dập, hỗn loạn.
Thôi kệ.
Ai bảo tự chuốc lấy, sớm muộn gì cũng trả. Coi như cắn một cái cũng là cô nợ .
Hạ Văn Lễ chỉ khẽ thầm trong lòng.
Cái vẻ mặt gì đây chứ, trông hiên ngang như thể sắp xử tử đến nơi, cứ như sắp ăn thịt cô bằng.
“Ninh Ninh…”
Giọng trầm xuống, như mang theo nóng đặc quánh, ghé sát tai cô: “Anh chỉ hỏi em một câu thôi.”
“Gì ạ?”
“Người ở trong giấc mơ tối qua của em… là ai?”
Chỉ một câu khiến Chung Thư Ninh cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng lên trong tích tắc.
Bởi vì trong giấc mơ tối qua của cô…
Chính là .