Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 61: Hạ Văn Lễ - Cô mà cũng đòi so với Ninh Ninh, cô xứng sao?

Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:47:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Văn Lễ mặc âu phục chỉn chu, dựa sofa, tay nghịch điện thoại, vẻ mặt lười biếng nhưng khí thế quanh quá mạnh mẽ. Chỉ một ánh mắt lướt qua cũng khiến Chung Minh Nguyệt cảm thấy nghẹt thở.

chỉ còn nước liều mạng mà bước tới!

“Ngài Hạ, trùng hợp ghê, cũng ở đây ?” Chung Minh Nguyệt cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, mặt dày lên tiếng chào hỏi.

Có câu thế : Người dũng cảm, luôn là tận hưởng cuộc sống .

Biết thành công, chỉ giúp nhà thoát khỏi khủng hoảng, mà còn thể một bước lên mây.

“Cô Chung tìm đúng phòng như thế, cũng gọi là trùng hợp ?” Hạ Văn Lễ thấu chuyện từ giây đầu tiên cô bước , ánh mắt lạnh nhạt quét qua, giọng đều đều nhưng đầy châm biếm.

Meivory

Chung Minh Nguyệt , siết chặt chiếc túi xách Lady Dior trong tay.

cố gắng chịu đựng ánh khiến cả như đông cứng của , liếc sơ quanh phòng thấy ngoài còn ai, lập tức mạnh dạn bước hẳn trong tiện tay khép cửa .

Còn cẩn thận khóa luôn từ bên trong.

Tất cả đều Hạ Văn Lễ rõ mồn một nhưng sắc mặt vẫn như cũ, chỉ thản nhiên cúi đầu, mở điện thoại và gửi mấy tin nhắn.

“Ngài Hạ, thật … vì chị gái em nên giờ giữa chúng đôi chút hiểu lầm.” Chung Minh Nguyệt căng thẳng đến mức lòng bàn tay là mồ hôi. Vừa phòng cô mới nhận , đánh giá quá thấp tình hình .

Khí thế của Hạ Văn Lễ quá mạnh.

chuyện đến nước , khi cả đời cô cũng chỉ một cơ hội tình cờ chạm mặt .

“Hiểu lầm gì cơ?”

Giọng Hạ Văn Lễ nhanh chậm, ngón tay lơ đãng lướt màn hình điện thoại.

“Thật mâu thuẫn giữa em và chị … đều bắt nguồn từ Chu Bách Vũ. giờ chuyện đó qua .” Chung Minh Nguyệt chậm rãi tiến gần.

Trên một loại khí chất khó diễn tả - lạnh nhạt, kiêu ngạo, quý phái đến mức khiến khác dám gần.

“Rồi nữa?”

Ánh mắt Hạ Văn Lễ khẽ nhướng mày, liếc .

Chung Minh Nguyệt rõ ràng cảm nhận ánh lạnh đến thấu xương, mang theo sự áp chế gần như bóp nghẹt. Cô cố kìm nhịp thở hỗn loạn nhưng mặt vẫn nóng bừng lên.

Đây là đầu tiên cô gần đến thế.

Người đàn ông

Ngay cả gương mặt thôi cũng quá đỗi mỹ.

Từng cử chỉ đều chậm rãi, ung dung, tự nhiên như thể thứ đều trong lòng bàn tay . Ngay cả đường nét gương mặt cũng sắc sảo đến mức chút dư thừa, khí chất lạnh lẽo tựa sương tuyết giữa mùa đông.

chợt nhớ đến buổi tiệc đón gió hôm đó…

Một đàn ông như , từng cúi giúp Chung Thư Ninh nhấc váy.

Khi họ cạnh , ánh mắt chị … dịu dàng đến khó tin.

Ánh mắt như chẳng hề ai khác mà chỉ mỗi chị .

Sự đối lập rõ ràng giữa khí chất lạnh nhạt và hành động dịu dàng hôm đó, khiến lập tức trở thành tâm điểm của buổi tiệc.

Không ai từng thấy Hạ Văn Lễ đối xử dịu dàng với bất kỳ ai như .

Cả đám cô chiêu danh giá khi , ai cũng thầm nghĩ nếu thể trở thành Chung Thư Ninh, dù chỉ là một đêm ân ái bên Hạ Văn Lễ thì cũng đủ mãn nguyện .

“Em vẫn luôn cơ hội chuyện riêng với .” Chung Minh Nguyệt cắn răng, mạnh dạn bước thêm một bước.

“Nói cái gì?”

“Anh chuyện gì, em đều thể với .” Mặt Chung Minh Nguyệt đỏ bừng, vẻ e thẹn đầy ý tứ, uốn éo xuống chiếc sofa đối diện . Tư thế thiếu đoan trang, váy kéo lên, để lộ mảng da trắng nõn.

“Cô Chung, lời của cô là ý gì?”

Giọng Hạ Văn Lễ trầm thấp. Nếu kỹ, vẻ ôn hòa… nhưng như nước ngầm cuộn sóng.

“Em tin hiểu mà.”

Chung Minh Nguyệt khẽ cắn môi: “Hay là… đổi chỗ khác chuyện nhé?”

Sắc mặt Hạ Văn Lễ vẫn như cũ, chẳng buồn đáp lời.

“Ngay từ đầu gặp , em thấy ngưỡng mộ . Chỉ là… quá cao xa nên em dám gần. Còn chị em - tính tình lạnh nhạt, nhàm chán, cả ngày chỉ ru rú trong phòng nghịch mấy thứ linh tinh…”

“Chị xứng với .”

“Em , chỉ đang chơi đùa thôi, thật … em cũng thể mà.”

Hạ Văn Lễ khẽ : “Cô thể gì?”

“Anh em gì, hoặc… gì với em, em đều từ chối.”

Nói xong câu đó, Chung Minh Nguyệt bất ngờ dậy, cởi phăng chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Bên trong, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây mảnh, tay còn cố tình kéo lệch xuống - hiện rõ khung cảnh bên trong.

thấy Hạ Văn Lễ vẫn động tĩnh gì, trong lòng càng thêm vui mừng.

Xem

Vẫn còn cơ hội.

“Cô Chung, hành vi vẻ thỏa đáng lắm .”

Ánh mắt Hạ Văn Lễ chợt lạnh băng, con ngươi co rút , giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ chán ghét.

“Ngài Hạ, cần lo , chuyện gì cũng chịu trách nhiệm . Chúng đều là lớn, em chừng mực…” Chung Minh Nguyệt bước gần .

lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-61-ha-van-le-co-ma-cung-doi-so-voi-ninh-ninh-co-xung-sao.html.]

“Sếp…” Là giọng Trần Tối, đang vặn khóa: “Sếp ơi?”

Chung Minh Nguyệt giật nảy , hoảng hốt sang Hạ Văn Lễ: “Ngài Hạ…”

tưởng sẽ ngăn nhưng ngờ chẳng hề lên tiếng.

Ngay giây đó…

“Rầm! Rầm…”

Cánh cửa ai đó đá tung từ bên ngoài.

Ngoài cửa chỉ Trần Tối, mà còn cả Lý Khải.

Lúc , Chung Minh Nguyệt chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây, một bên vai trần lộ , thể nào che giấu khung cảnh bên trong, ai cũng là tình huống gì.

Mặt cô đỏ bừng như máu, vội kéo dây áo, cúi đầu nhặt lấy quần áo đất, định chạy ngoài.

xoay , cánh tay Lý Khải tóm chặt.

Anh khỏe hơn bình thường nên túm lấy cô chẳng khác gì xách một con gà con.

“Á, thả , đau quá, buông ! Anh là cái thá gì mà dám đụng …” Chung Minh Nguyệt vùng vẫy điên cuồng nhưng thoát , gấp đến mức đầu cầu cứu: “Ngài Hạ, bảo thả !”

Đến lúc , cô cảm thấy điều gì đó sai.

“Ngài Hạ, là của em, em lỗ mãng, là em hồ đồ…”

Hạ Văn Lễ dậy, bước đến bên cửa sổ, rút từ túi áo một bao thuốc, ngậm một điếu lên môi bật lửa.

Làn khói trắng mờ lững lờ mắt, lạnh nhạt lên tiếng: “Hồ đồ ?”

“Vậy thì… giúp cô Chung tỉnh táo một chút.”

Nghe lệnh, Trần Tối lập tức mở cánh cửa ngăn bên trong. Đó là phòng phụ nhà tắm và giường ngủ, thứ đầy đủ, thiếu gì.

Chung Minh Nguyệt còn kịp phản ứng thì Lý Khải lôi xềnh xệch bên trong nhà tắm.

Ngay giây đó.

“Ào…”

Nước lạnh từ vòi sen dội thẳng xuống đầu cô , khiến cả co rúm , lạnh buốt tới tận xương.

“Các điên ! Thả ! Bố sẽ để yên ! Thả …”

“Ưm!” Vì đang mở miệng gào thét, dòng nước lạnh bất ngờ tràn cả mũi miệng, khiến cô sặc sụa ho dữ dội.

sẽ báo cảnh sát! Các sẽ bắt hết! sẽ kiện…”

“Á…!”

Chung Minh Nguyệt gào thét, miệng ngừng chửi rủa thô tục.

Trần Tối cau mày: “Xem cô Chung vẫn tỉnh táo lắm. Tiếp tục .”

Không rõ qua bao lâu, cuối cùng Chung Minh Nguyệt cũng chịu im lặng. Lúc , Lý Khải mới tắt vòi sen, buông cánh tay đang kẹp lấy cô . Cô lập tức ngã khuỵu xuống sàn, cả ướt sũng, lớp trang điểm mặt nước cuốn trôi sạch sẽ, chẳng khác gì con ma nữ.

Trần Tối liếc mắt :

Mẹ ơi…

Ngay cả da cũng đổi màu ?

Thì vốn dĩ da Chung Minh Nguyệt trắng, cô thoa phấn khắp để trông bắt mắt hơn. Giờ nước xối, lớp phấn trôi sạch, trông thảm hại tả nổi.

“Sếp , tiếp theo nên xử lý thế nào?” Trần Tối sang hỏi Hạ Văn Lễ.

Hạ Văn Lễ kẹp điếu thuốc trong tay, nhẹ giọng:

“Báo cho nhà họ Chung, đến đón .”

“Không! Không !” Chung Minh Nguyệt như tỉnh táo, giãy dụa phản đối nhưng Lý Khải ấn chặt xuống đất.

“Có vẻ cô vẫn tỉnh táo.”

Vừa dứt lời, vòi sen mở . Nước lạnh tiếp tục xối xuống, Chung Minh Nguyệt hoảng hốt kêu la, cầu xin tha thứ, cuối cùng cũng chịu im lặng.

Khi kéo khỏi phòng tắm, Hạ Văn Lễ chỉ lạnh nhạt cúi mắt liếc một cái. Ánh mắt sắc lạnh từ cao xuống, giọng điệu hờ hững, mang theo chút tình cảm:

“Cô Chung, vẻ như cô vẫn hiểu rõ tình cảnh của .”

“Từ lúc cô bước chân căn phòng ...”

“Mọi thứ đều do quyết định!”

“Cô mà cũng đòi so với Ninh Ninh ? Cô xứng ?”

Tại Lan Đình.

Chung Thư Ninh đang luyện vũ đạo, mấy ngày Bắc Kinh khiến cô lơ là ít nên hôm nay cố gắng tập bù. Đến khi kết thúc bài luyện, cô mới cầm điện thoại lên xem thử.

Tin nhắn từ Trần Tối.

Chẳng lẽ tối nay ngài Hạ sẽ về ăn cơm?

Chung Thư Ninh còn nhận , lúc thấy tên gửi, khoé môi cô khẽ cong lên.

mở tin nhắn xem, cả liền sững sờ:

“Bà chủ, cô mau đến đây ngay ! Chung Minh Nguyệt đang quyến rũ sếp, còn khoá trái cửa nữa! Anh sắp ‘mất đời trai’ !”

“…”

Loading...