Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 59: Hôn môi đi, hôn thật mạnh.

Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:47:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ vụ Hạ Văn Dã xông thẳng phòng, Chung Thư Ninh cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nhà họ Hạ đổi. Đặc biệt là ông cụ Hạ, trông còn nghiêm khắc như nữa.

Hạ Văn Dã thì gần như sắp phát điên.

Cậu cứ cảm giác kiểu gì cũng ngày trai "diệt khẩu" .

Cho nên khi Hạ Văn Lễ chuẩn cùng Chung Thư Ninh Thanh Châu, Hạ Văn Dã định theo.

Kết quả, Chung Thư Ninh mặt cái, Hạ Văn Lễ chủ động mở lời:

“Tiểu Dã, cùng .”

Hạ Văn Dã lập tức xua tay như quạt mo:

“Không , em . Sắp nhập học , em ở nhà chuẩn , ôn bài!”

Hạ Bác Đường xong thì lạnh lùng phán một câu: “Hồi con học cấp ba còn chả động đến sách vở, giờ đại học mà bày đặt ôn cái gì?”

“Bố…”

Hạ Văn Dã nghiến răng, đây mà là bố ruột hả trời?

“Con với con cách 10 tuổi, bản cách thế hệ nên càng trò chuyện với nhiều hơn. Trước đây, chẳng con suốt ngày kêu than lâu gặp trai ? Giờ cơ hội ở cạnh ngày ngày, lẽ vui mừng mới đúng.”

Hạ Bác Đường xong thì thẳng tay đá đứa con út ngoài.

“Bố , con còn ở nhà bầu bạn với bố mà.”

“Bố sắp du lịch , ở nhà.”

“…”

Hạ Văn Lễ lúc sang em trai:

“Chẳng lẽ em sống chung với ?”

“Không chuyện đó!” Hạ Văn Dã lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy thì cùng .”

Khi Chung Thư Ninh xuất hiện thì thấy mặt mày Hạ Văn Dã ủ rũ, như sắp đến nơi: “Tiểu Dã thế?”

Hạ Văn Lễ thản nhiên đáp: “Nó theo chúng về Thanh Châu, mừng đến phát .”

Hạ Văn Dã phát điên.

Nghe thử coi, cái mà là lời ?

Rõ ràng là ép em mà!

Đồ chó điên!

Chung Thư Ninh chỉ khẽ nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng thật sâu.

Meivory

Cái nhóc Hạ Văn Dã sắp nhập học đến nơi , còn đòi theo về Thanh Châu, vở kịch đúng là thấy hồi kết.

Cho đến bữa cơm cuối cùng khi lên đường, mỗi một tâm trạng, Hạ Văn Dã thì vẫn còn đó ôm hy vọng mỏng manh, mong chờ nhà thể tay cứu .

khi đặt bộ hy vọng , Lương Gia Ân chỉ mỉm , về phía hai vợ chồng: “Con và Văn Lễ về Thanh Châu nhớ chăm sóc cho bản , rảnh thì nhớ về nhà chơi.”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, mỉm đáp .

Bà cụ Hạ cũng ân cần dặn dò: “Nghe Văn Lễ chân con từng thương, trời trở mùa chú ý giữ ấm, đừng để lạnh.”

“Thỉnh thoảng nên massage một chút, đừng ham lạnh, dễ tái phát lắm.”

Bà cụ nhiều, từng lời đều chan chứa quan tâm, khiến Chung Thư Ninh cảm thấy lòng ấm lên.

Ở nhà họ Hạ, nhất chính là bà và bà cũng là cô cảm nhận tình rõ rệt nhất.

cô mỉm đáp :

“Cháu ạ, cảm ơn bà nội.”

Ông cụ Hạ khẽ nhíu mày.

Bà nội?

Ông sang vợ , ánh mắt đầy nghi ngờ:

Hai đến mức đó từ lúc nào ?

Bà cụ xong thì chỉ nhẹ, đáp một tiếng, dặn dò thêm mấy câu nữa.

Hai qua trò chuyện, thiết tự nhiên, hòa thuận vui vẻ.

Ông cụ bắt đầu thấy khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ăn cơm thì ăn cơm, nhiều gì.”

Chung Thư Ninh lập tức im lặng.

Bà cụ hít sâu một , mặt vẫn giữ nguyên nụ nhưng bàn thì đá cho ông cụ một cú đau điếng!

Đợi đến khi tiễn họ xe rời , nét mặt bà cụ mới sa sầm xuống, hung dữ lườm ông cụ một cái: “ đang chuyện với con bé đàng hoàng, ông phát khùng cái gì?”

“Con bé gọi bà là bà nội đó.”

“Ông ghen ? Gọi là ghen thì ông cũng thể gọi là ‘bà nội’ mà.” Bà cụ tức giận hừ một tiếng.

“Bà…” Ông cụ nghẹn lời, liếc mắt thấy vợ chồng con trai lớn đang cố nhịn , vội vàng : “Bà mấy lời mặt con cái gì? Bảo gọi bà là ‘bà nội’? Thế thì thành dạng gì?”

“Ông thái độ lúc nãy của , con bé ông dọa đến dám mở miệng nữa kìa.”

Bà cụ hừ nhẹ một tiếng: “Ông già Hạ, tối nay mời ông ngủ phòng khách!”

“Đang yên đang lành, bà lôi chuyện đó gì…”

Bà cụ hất tay, bỏ về phòng luôn.

“Cái bà già , giận thật ?”

Từ nhỏ ông cụ Hạ nổi tiếng nóng tính, đến giờ vẫn đổi . Cộng thêm gương mặt trời sinh nghiêm nghị, mà mỗi giọng to, mặt thì lạnh lùng - đúng là dọa thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-59-hon-moi-di-hon-that-manh.html.]

“Bố, bố uống chút cho bớt giận.”

Lương Gia Ân đưa một tách ấm cho ông cụ.

Ông cụ gật đầu, hỏi con dâu: “Gia Ân, con thấy con bé đó thế nào?”

“Con tiếp xúc nhiều nhưng tạm thời mà thì là một đứa bé ngoan. Quan trọng là… Văn Lễ thích, chuyện hơn hết thảy.”

“Văn Lễ bận rộn suốt, sống chung với nhà, bên cạnh cũng thiếu quan tâm chăm sóc.”

“Chỉ là nó thích , còn thích …” Ông cụ thở dài.

Lương Gia Ân chỉ mỉm : “Từ nhỏ con bé đó sống dễ dàng, gần đây trải qua chuyện , cần thời gian để bình . Nếu nó mới hủy hôn lập tức yêu Văn Lễ, e là bố càng lo hơn.”

“Nghe Tiểu Dã , con bé ảnh hưởng bởi tính cách của bố nuôi, vẫn giữ sự lương thiện, cho thấy bản chất .”

“Con tin rằng, chỉ cần cho đủ thời gian, nhất định sẽ khiến con bé cảm động.”

Ông cụ gật đầu: “Mong là là chỉ con hiểu chuyện.”

Ông liếc sang đứa con trai xa.

Lúc nào cũng chỉ giỏi nhạo ông.

Nuôi một lũ con cháu, lớn , nhỏ , già , trẻ , đứa nào cũng khiến ông bực .

“Hạ Bác Đường!”

“Dạ, bố?”

“Đi !”

“Bố, nay cuối tuần mà.”

“Cuối tuần cũng cho bố! Cút!”

Đang bực sẵn, mặt nó càng ngứa mắt.

Lúc , xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ, Chung Thư Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì Hạ Văn Dã chung xe với họ nên cuối cùng cô mới thể thư giãn đôi chút.

Hạ Văn Lễ nghiêng đầu cô:

“Mấy ngày qua, em vất vả .”

“Không vất vả gì cả.”

Thật mấy ngày ở nhà họ Hạ, cô sống thoải mái.

suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa cô và Hạ Văn Lễ chỉ là một vở kịch, trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm, lo lắng lộ sơ hở.

Huống chi bà cụ Hạ còn tận tình đem quần áo đến cho cô, lúc rời còn nhét đầy cốp xe, là đồ cho cô.

Người càng đối xử với ,

càng thấy trong lòng.

Thật sự khó chịu.

Nếu một ngày bà sự thật, chắc chắn sẽ thất vọng về cô.

Cô từng nghĩ nhà họ Hạ khó gần, tính cách lạnh lùng, mạng cũng đồn rằng họ đều là những nhân vật m.á.u mặt, ưa gì Hạ Văn Lễ nên lúc đồng ý giúp diễn trò, cô cũng chẳng thấy áp lực gì.

hiện thực thì như cô tưởng.

“Nhài Hạ, mối quan hệ giữa với gia đình …” Chung Thư Ninh nhíu mày: “Không giống như em nghĩ.”

“Anh bao giờ với em về mối quan hệ giữa và họ như thế nào.”

Chung Thư Ninh nghẹn họng.

Nói đúng thì quả thật là .

Tất cả những gì cô đều là đồn từ mấy bài tám chuyện mạng mà .

Còn Hạ Văn Lễ từng bất cứ lời nào về gia đình .

Cô bỗng thấy như dắt mũi.

Chẳng lẽ là… Hạ Văn Lễ cố tình dụ tròng?

“Bà chủ , cô nhạc ?”

Tài xế Trần Tối bất ngờ lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

“Gì cũng .” Chung Thư Ninh đáp.

Trần Tối bật một bản nhạc nhẹ, giai điệu êm ái vang lên trong xe.

Xe lên cao tốc, Chung Thư Ninh lập tức thấy buồn ngủ.

Ở nhà họ Hạ mấy hôm nay, giường nhỏ, cô dám trở nhiều, giấc ngủ cũng chẳng sâu.

Hạ Văn Lễ đang cúi đầu việc, cho đến khi thấy đầu cô nghiêng nhẹ…

Tựa lên vai .

Anh cúi xuống cô, vài sợi tóc rơi lòa xòa trán.

Anh khẽ vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc cô tai, nghiêng , hôn nhẹ lên thái dương cô.

Trần Tối: "?"

Ông chủ, dám hôn trộm lúc đang ngủ, còn hôn trán?

Anh trong sáng đến thật ?

Anh thầm nhớ cô bao lâu nay , thì tập trung, tan thì cực kỳ tích cực.

Hôn môi ! Hôn thật mạnh cho !

Loading...