Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 58: Bà Hạ, anh đang dỗ em.
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Triệu Khánh ngờ Hạ Văn Lễ cũng đang ở đó, sững sờ trong giây lát.
“Làm , nữa ?”
“Ngài Hạ…” Chung Triệu Khánh đang mắng chửi khí thế, giọng thì tắt ngóm: “Chuyện là việc riêng giữa và Thư Ninh, là chuyện bố con. Cậu xen … e là thích hợp cho lắm.”
“ tiền đó là bỏ , quyền hỏi ?”
“Dĩ nhiên là thể hỏi.”
“Muốn tiền thì đến tìm .”
Hạ Văn Lễ dứt lời, cúp máy luôn.
Vốn dĩ Chung Thư Ninh định để bận tâm chuyện .
Có lẽ 50 triệu tệ chẳng đáng là bao đối với nhưng với cô mà , cả đời chắc kiếm nổi chứ đừng đến chuyện trả.
Nợ chỉ càng lúc càng nhiều hơn.
Cô từng bàn bạc với luật sư, nếu theo đường kiện tụng thì vẫn trả cho vợ chồng Chung Triệu Khánh một khoản chi phí. Vì dù những năm qua họ cũng thật sự bỏ tiền nuôi cô.
tiền đó tính dựa điều kiện sống thực tế, nhà họ Chung cho cô hưởng điều kiện nhất, chỉ phần dạy múa là mời vài thầy dạy tử tế.
Cao lắm cũng chỉ hơn một triệu tệ.
Chung Triệu Khánh đúng là mà hổ!
“Dạo ông thường xuyên quấy rầy em ?” Hạ Văn Lễ cô, hỏi.
“Không , đây là đầu.”
“Gần đây, công ty nhà họ Chung liên tục gặp sự cố, nếu cứ tiếp tục như thì phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Sao tự dưng xảy chuyện ?” Tuy Chung Thư Ninh hiểu kinh doanh nhưng cô mấy năm nay nhà họ Chung ăn , mà điều đó cũng đến mức phá sản.
“Thương trường như chiến trường, thể cố ý nhắm .”
“Ai ?”
“Trên thương trường, ai mà chẳng vài kẻ địch, chừng thừa lúc ông yếu, tay lấy mạng ông .”
Chung Thư Ninh còn định hỏi nữa nhưng Hạ Văn Lễ tiếp tục chủ đề đó nữa: “Bên ngoài nhiều muỗi, chúng về phòng thôi.”
Cô gật đầu đồng ý.
mà, chỉ riêng việc đối mặt với Hạ Văn Lễ thôi cũng đủ khiến Chung Triệu Khánh sợ xanh mặt nên chắc ông sẽ dám đến tìm .
…
Lúc , ở nhà họ Chung.
Lưu Tuệ An và Chung Minh Nguyệt đang túc trực bên cạnh Chung Triệu Khánh.
“Ý là ? Bảo chúng tìm Hạ Văn Lễ đòi tiền ?” Lưu Tuệ An tức đến nghẹn ngực: “Không ngờ con nhỏ đó bản lĩnh đến mức .”
“Con khốn đó!”
Chung Triệu Khánh tức đến mức nhức cả đầu.
“Trong nhà vẫn còn một vài bất động sản , tranh chữ cổ, trang sức châu báu các loại, thể mang cầm cố tạm thời để xoay sở nhưng cũng chỉ giải cơn khát lúc thôi.” Lưu Tuệ An thở dài.
Dù đồ giá trị đến nhưng bán gấp thì cũng chẳng giá .
Chung Minh Nguyệt hiểu chuyện công ty, chỉ dám dè dặt hỏi: “Bố, … ý hai là. Nếu qua đợt , nhà …”
“Sẽ phá sản ?”
Cô mới chỉnh hình gương mặt, cảm thấy xinh lên ít, cả cũng tự tin hơn hẳn.
Mà phẫu thuật thẩm mỹ rẻ.
Lưu Tuệ An thở dài: “Phá sản còn nghiêm trọng nhất, nhà còn đang nợ ngân hàng một khoản lớn.”
Chung Minh Nguyệt c.h.ế.t lặng.
Nghĩa là, chỉ phá sản…
Còn đòi nợ?
“Sao thể phá sản , chỉ là nhất thời thiếu hụt dòng tiền thôi.” Chung Triệu Khánh cố gắng nặn một nụ nơi khóe miệng: “Minh Nguyệt, mấy chuyện con cần lo, cứ mặc kệ .”
“Bố, thật …” Chung Minh Nguyệt cắn môi: “Hạ Văn Lễ rõ là để chúng đến tìm lấy tiền , là… cứ tìm .”
“Bố cũng đấy, 50 triệu tệ với chẳng là gì cả, khi chỉ cần phất tay một cái là lập tức chuộc Chung Thư Ninh về .”
Chung Triệu Khánh nhíu mày: “Để bố nghĩ thêm .”
“Chỉ sợ con khốn là tự nhào hiến , Hạ Văn Lễ căn bản chẳng thèm bỏ tiền đó.”
“Bố …” Chung Minh Nguyệt mấp máy môi: “Bố xem, rốt cuộc ngài Hạ thích kiểu phụ nữ như thế nào? Có khi nào cứ chủ động là từ chối ai ?”
Lưu Tuệ An lập tức gì đó : “Minh Nguyệt, con đang nghĩ gì đấy?”
“Con chỉ tiện miệng thôi mà.”
…
Trong biệt thự nhà họ Hạ, Chung Thư Ninh theo Hạ Văn Lễ trong nhà, trong lòng vẫn còn lấn cấn chuyện Chung Triệu Khánh mở miệng đòi tận từng tiền, cô thấy hổ yên lòng.
50 triệu tệ, ông mở miệng con đó mà chột gì ?
Muốn hủy quan hệ nhận nuôi, đơn giản như cô từng nghĩ.
Là cô đánh giá thấp lòng tham và sự tàn nhẫn của con .
Mãi đến khi phát hiện Hạ Văn Lễ dừng bước, cô mới lấy tinh thần. Khi đầu thì thấy từ lúc nào, trong tay thêm một cành hoa đăng tiêu, cánh hoa màu cam đỏ rực rỡ, sắc hương bắt mắt vô cùng.
Anh đưa tay, đưa cành hoa cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-58-ba-ha-anh-dang-do-em.html.]
“Cảm ơn .” Chung Thư Ninh cầm lấy, theo trở về phòng ngủ.
Bàn trong phòng bày sẵn bánh ngọt, tạo hình giống quả vải, đẩy cửa ngửi thấy mùi vải nhẹ thoang thoảng.
“Thử xem, cố tình mang về cho em đó.” Hạ Văn Lễ thẳng.
Chung Thư Ninh xuống, cầm nĩa lên thử một miếng. Vỏ ngoài là chocolate tạo hình vỏ vải, bên trong là lớp mứt vải đỏ, nhân là kem tươi mềm mịn.
“Ngon ?” Hạ Văn Lễ cụp mắt cô.
“Ngon lắm.”
“Còn hoa thì ?”
“Cũng nữa.”
“Vậy mặt em trông thế ?”
Chung Thư Ninh mím môi, ngẩng đầu khẽ nâng cằm lên. Anh cúi xuống, thở nóng rực phả lên da, khiến tim cô như đánh trống từng nhịp.
Dạo gần đây bận, hai hiếm khi gần gũi.
Cho nên khi nụ hôn của rơi xuống, ý thức của cô gần như trở nên mơ hồ.
Trong khoang miệng cô, là vị vải.
Ngọt ngào, ẩm mềm, đầu ngón tay thô ráp của vuốt nhẹ nơi cằm cô - tê tê, nóng bỏng và nồng nhiệt.
Meivory
Khiến mê mẩn mất kiểm soát.
Cô nhận , sự mật giữa cô và Hạ Văn Lễ ngày một thường xuyên hơn, ngày một tự nhiên hơn.
Cứ như thể, vốn dĩ giữa họ nên là như .
Hôm nay, nụ hôn của cũng khác, thành thạo hơn, dày dạn hơn.
Chỉ cô là vẫn ngơ ngác vụng về, chỉ mặc dẫn dắt, để mặc mải miết chiếm giữ… Đến khi nụ hôn kết thúc, gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, ngơ ngẩn.
Hạ Văn Lễ đưa tay ngắt một đóa hoa đăng tiêu từ cành, cài nhẹ lên tóc cô, ngay vành tai.
Mặt cô càng đỏ hơn nữa, lúc thật sự là còn hơn cả hoa.
“Ngài Hạ, đang…” Chung Thư Ninh ngạc nhiên vì hành động của .
“Bà Hạ.” Anh cô, khẽ : “Chẳng lẽ em nhận , đang dỗ em ?”
Chỉ một câu.
Trái tim Chung Thư Ninh khẽ chấn động.
Từ nhỏ đến lớn, nhà họ Chung từng dỗ dành cô lấy một câu. Cũng vài theo đuổi từng cố gắng nâng niu, chiều chuộng cô, như Chu Bách Vũ nhưng đa phần đều là mục đích - nhắm thể cô mà thôi.
ánh mắt Hạ Văn Lễ.
Giống như đang với cô rằng:
Anh dỗ cô, chỉ vì cô vui.
Chung Thư Ninh bỗng nhớ , đây ông cụ Hạ cũng từng hái hoa tặng cho bà cụ như . Nhìn Hạ Văn Lễ thành thạo thế , chắc chắn đầu.
Hạ Văn Lễ hẳn là học từ ông nội.
… ông cụ Hạ và bà cụ là vợ chồng thật sự.
Còn Hạ Văn Lễ…
Anh thực sự xem cô là vợ ư?
Nếu chỉ là diễn thì vở kịch cũng quá chân thật .
lúc đầu óc cô còn rối như tơ vò, cửa phòng đột ngột đẩy .
Hạ Văn Dã xông : “Anh! Em mua đồ ăn ngon, ông bà nội ăn cũng khen hết lời, còn ? Em cũng …”
khi Hạ Văn Dã thấy trai vẫn còn đang vuốt nhẹ gò má chị dâu, mà chị dâu thì mặt đỏ bừng, môi đỏ mọng rõ ràng là hôn…
Rõ ràng là gì đó trẻ em nên xem!
Đặc biệt là khi trai liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh tanh như g.i.ế.c .
Cậu suýt nữa sợ đến vãi cả linh hồn.
“Em phòng mà gõ cửa ?” Giọng Hạ Văn Lễ lạnh tanh, khác hẳn với vẻ dịu dàng thì thầm bên tai cô ban nãy.
“Anh chị đóng cửa, hơn nữa…”
Mới hơn 8 giờ thôi mà, ai mà hai họ đang chuyện mờ ám chứ!
“Em đây, hai cứ tiếp tục nhé.”
“Rầm” một tiếng, Hạ Văn Dã đóng sầm cửa chuồn mất dạng, nhanh như thể lưng Sadako đang đuổi theo .
Mãi đến khi chạy về đến chỗ ông bà nội, mới thấy an : “Dọa c.h.ế.t cháu !”
“Làm thế? Sao cháu hoảng hốt đến .” Bà cụ hỏi.
“Ánh mắt lúc nãy của cháu rõ ràng là lấy d.a.o xử cháu luôn , cháu cũng đang ‘giao lưu tình cảm’ với chị dâu . Ai bảo hai họ đóng cửa, cháu cứ thế xông thôi, suýt nữa là còn gặp hai nữa .”
Ông cụ đến đó, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn: “Thằng nhóc! Lại đây, kể kỹ cho ông nào!”
Bà cụ thì chỉ trợn mắt.
Bà khẽ hắng giọng, giả vờ tiếp tục xem TV nhưng đôi tai thì dựng thẳng cả lên.
Hai ông bà nhà họ Hạ âm thầm cảm thán trong lòng:
Trước giờ họ vẫn nghĩ, tuy cháu trai nhà ngoài lạnh trong nóng nhưng bản chất vẫn là kiểu lạnh nhạt, khó gần, giống như một tảng băng - mà băng thì hòa tan băng?
Vì thế họ mới luôn lo chuyện tình cảm sẽ công cốc.
Không ngờ, lưng họ, nó chơi như thế.