Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 57: Đồ chơi nhất thời, sớm muộn gì cũng bị đá.

Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà cũ nhà họ Hạ.

Bà cụ quá nhiệt tình, tặng cô mấy bộ quần áo, Chung Thư Ninh vội từ chối. Ông cụ Hạ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao thế? Cháu , là chê bai đấy!”

“Dạ tuyệt đối ạ, một bộ là đủ , nhiều thế thì tốn kém quá.” Chung Thư Ninh vội vàng giải thích.

“Cháu sợ chúng mua nổi ?”

“...”

“Hay là vốn dĩ cháu hề thích? Lúc nãy khen chỉ là để đối phó với hai già thôi?”

Lúc Chung Thư Ninh thử đồ, bà cụ khen cô mặc , cô cũng chỉ phụ họa theo, ngờ ông cụ Hạ lấy cớ để .

Cuối cùng, cô đành nhận lấy.

Sau đó, ông cụ Hạ còn bàn luận với vợ về chuyện .

“Con bé nợ nần chúng .” Bà cụ phân tích: “Dù thì, trong môi trường con bé từng sống, bất cứ thứ gì cũng đều cái giá của nó, dù chỉ là một bữa cơm, một bộ quần áo.”

“Hơn nữa, con bé vẫn xem chúng một nhà, cho nên vẫn còn khách sáo.”

“Đối với con bé mà , thích nghĩa là nhất quyết sở hữu.”

“Cũng ...” Ông cụ Hạ nhíu mày: “Nếu là thằng nhóc trời đánh , là thứ nó thích thì dù lăn ăn vạ, mặt dày cần sĩ diện cũng đòi cho bằng .”

“Có ai cháu trai như ông ?”

“Bà thấy nó giống như sản phẩm của đột biến gen ?”

Bà cụ thấy đau đầu.

Rốt cuộc ông xíu tự giác nào , rõ ràng là thằng nhóc giống ông ở một vài phương diện!

Hai ngày Chung Thư Ninh ở nhà họ Hạ, Hạ Văn Lễ đều bận rộn, ngoài ba bữa cơm một ngày, gần như thấy bóng dáng .

Phần lớn thời gian, chỉ cô ở cùng hai ông bà cụ, còn Hạ Bách Đường và Lương Gia Nhân tan mới ghé qua. Về phần Hạ Văn Dã, chạy chơi khắp nơi nhưng nào cũng lùng sục về cho cô đủ thứ đồ ăn ngon, đồ chơi .

Nơi xa lánh phố thị ồn ào, giống như một vườn đào nguyên, mấy ngày nay quả thực thoải mái.

Công việc của Hạ Văn Lễ chất đống quá nhiều, đến nỗi bạn bè đến tận công ty chặn mới lôi bàn ăn.

“Mấy năm bận tối mắt , giờ gặp một còn khó hơn lên trời .” Một bạn than thở.

Mọi sắp nghẹn c.h.ế.t vì kìm nén.

Nếu vì Hạ Văn Lễ cho phép, họ sớm kéo đến tận nhà cũ nhà họ Hạ !

Hạ Văn Lễ chỉ nhạt: “Trước chỉ công việc, bây giờ còn cân bằng cả gia đình nữa, đúng là bận hơn.”

Mọi : “…”

Thôi, cứ rút d.a.o đ.â.m bọn cho !

Hạ Văn Lễ ăn nhiều, khi rời khỏi còn dặn nhân viên gói mấy phần bánh ngọt đặc trưng mang về.

tò mò hỏi: “Lão Hạ , chẳng thích ăn đồ ngọt ?”

Người đó dứt bên cạnh bịt miệng: Mẹ kiếp, ít thôi !

Quả nhiên, Hạ Văn Lễ chỉ khẽ :

“Vợ thích ăn.”

Nói xong, xách hộp bánh rời , để một đám chó độc ai oán thở dài.

Trước đây Hạ Văn Lễ là kiểu ít , âm thầm mà quyến rũ.

Giờ thì... nhiều lời, lộ liễu, vô liêm sỉ.

Hôn nhân thật sự thể khiến một đàn ông đổi đến thế ? Quá đáng sợ .

Meivory

Lúc Hạ Văn Lễ trở về nhà cũ, qua giờ cơm tối.

Hai ông bà cụ Hạ thói quen xem bản tin thời sự và dự báo thời tiết mỗi tối.

Cả hai đều thích ngọt nên dĩ nhiên phần bánh ngọt mang về cũng phần của họ.

Ông cụ thấy mắt đảo quanh thì :

“Con bé ngoài điện thoại, hình như là luật sư gọi đến.”

Hạ Văn Lễ gật đầu, xoay ngoài.

Anh đoán chắc là luật sư lo việc chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng.

Lúc , Chung Thư Ninh kết thúc cuộc gọi với luật sư.

Ngay đó, Chung Triệu Khánh cũng gọi đến: “…Dù tao cũng nuôi mày bao nhiêu năm, mày hủy bỏ quan hệ thì cũng đích đến với tao một tiếng, còn thuê luật sư? Bày đặt giá đấy ?”

“Nói , mày bao nhiêu tiền?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-57-do-choi-nhat-thoi-som-muon-gi-cung-bi-da.html.]

Luật sư từng chuyện với ông nên Chung Thư Ninh cũng hiểu rõ mục đích thật sự của Chung Triệu Khánh.

ở Thanh Châu, nên công ty nhà họ Chung đang gặp vấn đề - nhiều khách hàng bỏ hợp tác.

Tình hình kinh tế khó khăn, ai cũng lo nếu tiếp tục ăn với nhà họ Chung, tiền bỏ sẽ trở thành công cốc.

Dẫn đến việc dòng tiền công ty gặp khủng hoảng nghiêm trọng.

Chung Triệu Khánh khẩy qua điện thoại: “Không ngờ ngày câu từ miệng mày.”

“Quả nhiên là leo cành cao, ôm đùi to nên giờ năng cũng mạnh miệng hẳn lên !”

“Trước tao bảo mày gả cho Chu Bách Vũ, mày chịu.”

“Giờ cam tâm tình nguyện tiểu tam cho khác!”

“Suy cho cùng, vẫn là do mày cao ngạo, mắt nhà họ Chu, còn bày đặt vẻ thanh cao.”

Chung Thư Ninh khẽ : “Tổng giám đốc Chung, nghĩ cần sửa một chút: Lúc và ngài Hạ quen , kết hôn, cũng bạn gái. Cho nên là tiểu tam…”

“Chung Minh Nguyệt, cô mới là tiểu tam!”

“Cái miệng giỏi thật đấy!” Chung Triệu Khánh tức đến mức gân xanh nổi đầy trán: “Tao xem mày theo đuôi Hạ Văn Lễ thế , danh phận, cuối cùng sẽ kết cục ho gì!”

“Đừng mơ tưởng hão huyền rằng chỉ vì Hạ Văn Lễ đối xử với mày một chút, là mày thể gả nhà họ Hạ!”

“Chung Thư Ninh, mày phận đấy? Mày tưởng mày xứng chắc?”

“Mày nghĩ chỉ cần cắt đứt quan hệ với tao, phủi sạch quá khứ là thể thuận lợi gả nhà họ Hạ ?”

“Để tao cho mày , mày cũng chỉ là món đồ chơi hứng thú trong một thời gian nhất định thôi. Chờ khi công việc của ở Thanh Châu kết thúc thì cũng là lúc mày đá văng ngoài!”

Trong mắt Chung Triệu Khánh, việc Chung Thư Ninh vội vàng đòi chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng cũng là để “chuẩn gả nhà giàu”.

“Cửa nhà họ Hạ, mày còn sờ nổi !”

“Vậy ?” Chung Thư Ninh vẫn điềm nhiên, giận cũng cãi.

Nếu lúc , Chung Triệu Khánh cô đang dạo bước trong vườn biệt thự nhà họ Hạ, e là sẽ tức đến phun m.á.u ngay tại chỗ.

“Mày chấm dứt quan hệ? Không .” Chung Triệu Khánh nghiến răng: “Chúng tao nuôi mày 20 năm, lo cho ăn, cho mặc, cho học, dạy mày múa, bỏ công bỏ sức…”

Chung Thư Ninh cắt lời ông : “Ông thẳng , bao nhiêu?”

“50 triệu tệ!”

Số tiền đủ để cứu công ty khỏi tình trạng khủng hoảng hiện tại.

Đối với Hạ Văn Lễ, tiền chẳng đáng là gì.

Chỉ riêng mấy bộ váy tùy tiện tặng Chung Thư Ninh lên đến mấy triệu.

Chưa kể đến bộ trang sức mà cô đeo tối hôm đó.

Có dân trong nghề ước tính, nguyên bộ đồ và phụ kiện cô mặc hôm , giá trị gần 8 con .

Chung Thư Ninh đoán ông sẽ đòi nhiều nhưng ngờ mở miệng là con trời như . Cô lập tức khẩy:

“Chung Triệu Khánh, 50 triệu tệ? Ông đúng là hổ!”

Nếu đang chuyện qua điện thoại, lẽ Chung Triệu Khánh vung tay tát cô từ lâu.

“Chung Thư Ninh, tao hổ?” Ông tức đến bật : “Vậy còn mày? Chạy l..m t.ì.n.h nhân cho , bán kiếm tiền, tao thấy đồ rẻ rách như mày mới đúng là nhục nhã!”

“Thứ trơ tráo hổ, mày còn dám sang tao?”

“Tao từ lâu , từ nhỏ mày thích ve vãn đàn ông!”

“50 triệu tệ thì ? Mày cứ ngủ với Hạ Văn Lễ vài nữa chẳng sẽ ngay ? Hay là… chỉ ngủ chứ trả tiền?”

Chung Triệu Khánh bật thành tiếng.

Gần đây, sự bực bội Chung Triệu Khánh lên đến đỉnh điểm. Ông khắp nơi cầu cạnh, cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận.

Chung Thư Ninh siết chặt điện thoại, lòng lạnh ngắt, cả tay chân cũng như hóa băng.

“Hoặc là mày đưa tao 50 triệu tệ, chúng lập tức chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng,

còn nếu thì cứ kéo dài ! Tao nhờ lo liệu , mày kiện tòa ? Không cửa !”

“Cả đời mày đừng mong thoát khỏi tao! Nếu công ty tao phá sản…”

“Thì chính mày nuôi tao cả đời! Tao sẽ bám lấy mày đến chết!”

Chung Thư Ninh nghẹn thở, lồng n.g.ự.c như bóp chặt, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ .

Cô còn kịp đáp thì đột nhiên điện thoại ai đó rút khỏi tay.

đầu , thì Hạ Văn Lễ đến từ lúc nào.

Anh bật loa ngoài, giọng lạnh lùng vang lên: “Tổng giám đốc Chung, ông 50 triệu tệ đúng ?”

“Được thôi, đến tìm lấy.”

Loading...