Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 56: Anh thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này!
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Văn Lễ bà nội trêu, chỉ : “Cháu giục ạ, chỉ là cô ăn sáng, cháu sợ cô đói thôi.”
“Uống lúc bụng đói thì .”
“Là do bà sơ suất quá.” Bà cụ cũng lớn tuổi, vội vàng bảo giúp việc mang một ít bánh ngọt , Chung Thư Ninh: “Cháu mau ăn chút , thì thằng nhóc xót đấy.”
“Nếu cháu mà đau dày, khi nó tìm bà tính sổ cho xem.”
Hạ Văn Lễ bất lực.
Bình thường bà nội chuyện kiểu .
Trong nhà một ông nội là đủ lắm , bây giờ cả bà cũng học theo cái thói .
“Thôi , cháu còn định ở đây mãi ?” Bà cụ Hạ cháu trai, rõ ràng là đang đuổi khách.
“Cháu cũng một chút việc cần giải quyết.”
Trước khi rời , Hạ Văn Lễ còn Chung Thư Ninh một cái thật sâu.
Bà cụ cúi đầu uống nhưng đều thấy hết:
Có gì mà chứ?
Ở ngay trong nhà , con bé bay mất !
Mình từng tuổi đầu, lẽ nào bắt nạt một đứa nhỏ như nó ?
Sau khi Hạ Văn Lễ , Chung Thư Ninh ăn một miếng bánh, mới thấy bà cụ hỏi cô: “Buổi chiều cháu sắp xếp gì ?”
Chung Thư Ninh lắc đầu.
“Chiều nay, bậc thầy chuyên may đồ cho bà sẽ đến đây, bà nhờ ông mang mấy bộ quần áo đến cho cháu. Cháu cứ mặc thử xem, chỗ nào thì thể sửa ngay lập tức.”
“Việc … lắm ạ.”
“Người một nhà cả, cần khách sáo như . Vả , bà thích tấm thẻ hương và túi thơm cháu tặng, mùi hương cũng dễ chịu. Nếu cháu thời gian rảnh thì thêm cho bà vài tấm nữa, để bà treo trong tủ quần áo.”
Chung Thư Ninh thì sững sờ.
Nhà họ Hạ thiếu thứ , vì cô đặc biệt chọn thẻ hương, dùng hương liệu do chính điều chế, cũng xem như là một chút tấm lòng.
Trước đây, cô từng tặng thứ cho khác nhưng Lưu Tuệ An chê là thứ vớ vẩn, đáng giá. Vì , những món đồ cô tặng cho Chung Minh Nguyệt cũng bà lén vứt . Tất cả những chuyện , cô đều hiểu rõ.
“Mùi hương là do chính tay cháu điều chế ?” Bà cụ cô.
“Vâng ạ, cháu cũng chỉ đang thử nghiệm thôi, tay nghề còn non lắm ạ.”
“Rất đấy. Nếu cháu thích thì cứ học hỏi, thêm nhiều . Hồi còn trẻ, bà cũng một thời gian mê chơi hương triện*, lười , chỉ thích thôi.”
(*) Hương triện (香篆) là một thú chơi tao nhã của xưa, dùng bột hương để tạo thành các hoa văn, hình chữ trong một khuôn bằng đồng đốt để thưởng thức.
Chung Thư Ninh ngờ rằng, đầu tiên khuyến khích cô theo đuổi việc hương chính là bà cụ Hạ.
“Đời , thể tìm một việc khiến vui vẻ, nguyện ý dành thời gian cho nó là điều khó .” Bà cụ cảm thán.
Từ lúc Chung Thư Ninh đến nhà họ Hạ, gần như là ông cụ Hạ ngừng, còn bà cụ chỉ thỉnh thoảng vài câu, giọng điệu vô cùng hiền hòa. Bây giờ cô mới thấy…
Vị mới là cái sâu sắc.
Nghĩ thì một thể khiến ông cụ Hạ ở tuổi mà vẫn cam tâm tình nguyện xách túi cho, thể là bình thường .
Khi cô rời khỏi phòng , giúp việc Hạ Văn Lễ đang ở phòng khách phụ bên . Lúc cô qua thì thấy đang gọi điện thoại.
“...Chỉ ở vài ngày thôi, chuyện gì thì để hãy .”
Hạ Văn Lễ liếc mắt thấy Chung Thư Ninh, “Vợ đến , cúp máy đây.”
“Khoan , lão Hạ…”
Chung Thư Ninh rõ, đầu dây bên là một đàn ông, đang gào thét khản cả cổ gọi tên .
“Đừng cúp, chờ , lão Hạ, Hạ Văn Lễ!”
Kết quả là, điện thoại vẫn cúp.
“Em phiền ?” Chung Thư Ninh lên tiếng hỏi.
“Không gì , chỉ là mấy bạn đưa em về thủ đô nên gặp em một chút.” Hạ Văn Lễ vẻ tùy ý nhưng Chung Thư Ninh cảm thấy tim khựng một nhịp.
Gặp bạn?
Dạo gần đây, Chung Thư Ninh luôn một cảm giác rõ rệt: Anh thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân !
Đặc biệt là từ khi về thủ đô.
Dù thời gian dài nhưng cảm giác ngày càng chân thực.
Hơn nữa, gọi cô là “vợ”, hình như càng lúc càng thuận miệng.
Chung Thư Ninh , đang vẻ nghiêm túc như Hạ Văn Lễ, đó vẫn còn khoe khoang trong nhóm bạn.
Meivory
Chỉ vì mấy bạn đưa chị dâu về thủ đô nên tối qua cả nhóm @ liên tục.
Tới sáng mới tỉnh ngủ, trả lời: [Xin , dậy trễ .]
Mọi bận rộn, ai rảnh nhắn tin qua , thế là gọi chat nhóm bằng voice nhưng từ chối ngay.
[Ngại quá, vợ đang ngủ, sợ cô thức.]
Trời đất...
Giờ mà còn ngủ?
Mọi bắt đầu suy nghĩ mờ ám:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-56-anh-that-su-nghiem-tuc-voi-cuoc-hon-nhan-nay.html.]
Chẳng lẽ tối qua lão Hạ “hoạt động” dữ quá?
Có bĩu môi gửi tin nhắn trong nhóm:
[Lão Hạ , ngủ sớm dậy sớm mới cho sức khỏe.]
Hạ Văn Lễ trả lời tỉnh bơ: [Có thể đợi mấy kết hôn mới hiểu câu : Đêm xuân ngắn ngủi, sáng dậy muộn. Từ đó về , vua chẳng buồn lâm triều sớm nữa.]
Nếu vì là chủ nhóm, e là đá khỏi nhóm từ lâu.
“Em ngẩn gì thế? Không cần căng thẳng, định dẫn em gặp họ .” Hạ Văn Lễ thấy cô sững thì : “Toàn mấy tên xa, gặp chẳng quan trọng.”
Đám bạn xa: (?_?)
…
Buổi chiều Hạ Văn Lễ đến công ty, Chung Thư Ninh thì đương nhiên ở nhà cũ.
Bình thường trong nhà chỉ hai ông bà cụ Hạ, hôm nay cũng ngoại lệ.
Vốn dĩ ông cụ Hạ thích chăm hoa cắt cỏ, bà cụ thì mê đài. Hai cãi , bà cụ đài, chồng cằn nhằn lẩm bẩm cũng coi như giải trí.
Thỉnh thoảng, ông cụ cau mày sang Chung Thư Ninh: “Cháu gái, cháu coi, là ai sai?”
Chung Thư Ninh nào dám trả lời.
Bà cụ Hạ lên tiếng : “Thôi , đừng khó con bé nữa, là sai, ?”
“Vốn dĩ là bà sai mà.”
“ đúng đúng, sai, ngang ngược, vô lý, nổi nóng lung tung, ? Ông đúng, ông luôn luôn đúng.” Bà cụ trừng mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, thèm đôi co nữa.
“…”
Ông cụ sững .
Toang , tiêu đời !
Hình như bà giận thật .
Ngay đó, Chung Thư Ninh thấy ông cụ xách kéo, hùng hổ xông vườn. Chừng 5, 6 phút , ông trở , tay cầm mấy nhánh hoa cắt, bình bên cạnh radio của bà cụ.
Bà cụ cũng giận nữa.
Khoảnh khắc , Chung Thư Ninh chợt cảm thấy, hình như đây hiểu sai về nhà họ Hạ quá nhiều.
Nhà họ Hạ là giáo dưỡng, dù Hạ Văn Lễ ở bên cô, cũng từng hỏi chuyện cô và bố nuôi, càng từng nhắc tới quá khứ giữa cô và Chu Bách Vũ.
Một gia đình như … thể ép hôn ?
Cô bắt đầu nghi ngờ những lời Hạ Văn Lễ .
Nếu thật sự là dối, tại lừa cô? Có cần thiết ?
Mãi đến khi thợ chuyên may đồ cho bà cụ đến nhà, mới cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
…
Trong công ty.
Hạ Văn Lễ dồn đống công việc chất như núi, Trần Tối cũng bận tới mức chân chạm đất. Ông chủ thì suốt ngày chỉ nghĩ cách dỗ vợ vui, cấp như thật sự khó xoay sở.
Cấp thì hối việc từng ngày, mà dám rằng dạo sếp mê vợ quá nên lơ là công việc.
Khi ôm cả chồng tài liệu bước phòng việc, ngẩng đầu lên thấy ông chủ của đang… chăm chú điện thoại.
Biểu cảm đó khác thường.
“Sếp Hạ, ba rưỡi chiều còn một cuộc họp nội bộ.” Trần Tối nhắc khẽ.
“Biết .”
Hạ Văn Lễ vẫn dán mắt màn hình điện thoại. Trong ảnh, eo nhỏ dáng mềm, mặc chiếc sườn xám lụa trắng pha xanh ngọc, điểm thêm chút xám tro nhạt. Gương mặt dịu dàng thanh tú, vóc quyến rũ đến mê , tà áo xẻ cao tận đùi…
Đôi chân lộ trắng nõn, thon dài.
Càng , càng khiến khó rời mắt.
Anh hít sâu một , úp mạnh màn hình xuống mặt bàn!
Tiếng “bộp” quá lớn, khiến Trần Tối nhíu mày.
Cha nội ơi...
Lại nữa ?
Lo việc , cố lên việc chứ.
Ra khỏi nhà thì vui vẻ lắm mà, giờ tự nhiên nổi cáu ?
Đàn ông lấy vợ , cảm xúc đều thất thường ?
Hạ Văn Lễ mới ép cảm xúc dịu xuống thì điện thoại liên tục rung lên...
Bà nội đang định gì nữa đây?
…
Bà cụ Hạ thấy Chung Thư Ninh mặc sườn xám quá nên khi hai trở về Thanh Châu, bà tặng cô mấy bộ, còn cẩn thận sửa đo cho .
Chung Thư Ninh thấy mấy bộ đồ đó quá quý nên dám tùy tiện mặc.
Vốn dĩ bình thường cũng chẳng dịp nào cần mặc sườn xám, thành chúng cứ yên trong tủ một thời gian. Mãi đến hôm nọ nổi hứng mặc thử, cô mới lôi , ngờ mặc lên thấy hợp.
Chỉ là… cuối cùng tất cả đám đồ đều hủy trong tay Hạ Văn Lễ.
Tất nhiên đó là chuyện về .