Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 55: Không vui, em đã thấy bao nhiêu người có dáng đẹp hơn anh rồi?
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Thư Ninh bên mép giường, đầu cúi thấp, mãi đến khi thấy một đôi chân xuất hiện mặt, cô mới giật ngẩng lên, nhận Hạ Văn Lễ ngay mắt từ bao giờ.
“Va đầu gối ?” Anh liếc qua một cái, hỏi.
“Không , chỉ đụng nhẹ thôi.”
“Để xem.”
Vừa xong, Hạ Văn Lễ quỳ nửa gối xuống mặt cô, đưa tay giữ lấy bắp chân trái cuộn nhẹ ống quần lên.
Chung Thư Ninh vội vàng đưa tay ngăn nhưng gạt .
“Đây là nhà ông bà mà.” Giọng trầm khàn, cúi đầu xuống, lười biếng cưng chiều.
“ bây giờ trong phòng chỉ hai chúng .”
… Cho dù thể hiện tình cảm thì cũng nên đợi đến lúc thấy chứ?
Ở đây ai mà.
“Cẩn thận kẻ bên tường lén.”
“…”
Chung Thư Ninh mím môi. Nhà họ Hạ cách âm tệ đến ?
Hạ Văn Lễ tắm xong, tắm bằng nước lạnh như ngày. Đầu ngón tay lạnh buốt, chạm chỗ đầu gối va của cô, cảm giác mát lạnh, ngược khiến chỗ đó thấy dễ chịu hơn.
Chỉ là, từ góc độ lên, Chung Thư Ninh thể thấy rõ từng đường nét góc cạnh gương mặt nghiêng của - thon gọn, sắc sảo. Một giọt nước trượt theo xương quai xanh xuống yết hầu, chảy sâu hơn, sâu hơn nữa…
Cô thấy mặt nóng lên, dám lâu.
“Đau lắm ?” Hạ Văn Lễ ngẩng đầu cô.
“Vẫn… vẫn .”
“Vậy mặt em đỏ thế?”
“Em đỏ mặt ?”
“Sao em dám ?” Hạ Văn Lễ thông minh thế nào, đương nhiên nhận cô đang né tránh điều gì.
“Em dám .” Chung Thư Ninh cứng miệng.
“Ngại ?”
“Thời đại nào chứ, gì mà em thấy qua. Nhất là lúc múa, vũ công nam múa ba-lê thường mặc đồ bó sát, hình còn hơn nhiều, em thấy nhiều lắm …”
Ngay lúc Chung Thư Ninh còn đang mạnh miệng, Hạ Văn Lễ đột nhiên chống tay dậy, hai tay chống hai bên, vây chặt cô giữa giường và .
Tầm mắt của cô lập tức đập phần n.g.ự.c trần trụi của .
Cô thể tránh né.
Ánh mắt rơi xuống thấp hơn, qua vùng eo bụng, xuống chút nữa... càng dám .
Mặt cô đỏ bừng.
Càng lúc càng đỏ.
Đỏ đến mức như thể sắp nhỏ m.á.u .
“Nói , em thấy bao nhiêu dáng hơn ?” Giọng Hạ Văn Lễ ung dung nhưng càng lúc càng sát .
Cho đến khi gần như dán cô…
Hơi thở mạnh mẽ tỏa , khiến da đầu Chung Thư Ninh tê rần.
“Em sợ gì chứ, ban ngày ban mặt, thể gì em?” Trong lúc , Hạ Văn Lễ thẳng dậy, lúc Chung Thư Ninh mới dám thở phào một .
Anh hiểu rõ, chuyện gì cũng thể quá đáng.
Phải điểm dừng.
Trước khi phòng tắm, Hạ Văn Lễ liếc cô một cái:
“Lúc nào rảnh, đưa em tới bệnh viện.”
“Em thật sự .” Chỉ là đầu gối va một chút thôi, lúc luyện múa cô còn va đập dữ hơn thế nhiều.
“Đưa em kiểm tra chân.” Hạ Văn Lễ cô với vẻ nghiêm túc: “Em phẫu thuật ? Giờ em miễn dịch với thuốc giảm đau , cứ truyền dịch mãi cũng cách.”
Chung Thư Ninh sững sờ. Sau khi rõ chân , nhiều chuyện cứ thế kéo theo.
Chuyện phẫu thuật… cô từng nghiêm túc nghĩ tới.
Dù thì phẫu thuật cũng cần thời gian hồi phục. Chân cô lỡ dở nhiều năm, nếu phẫu thuật hồi phục , e rằng đến giáo viên múa cũng là điều xa vời.
hễ trời mưa là chân cô đau và càng ngày càng tệ.
Cứ kéo dài thế cũng .
Chung Thư Ninh im lặng, trong đầu cứ xoay quanh chuyện mổ mổ. Còn Hạ Văn Lễ thì khép cửa phòng tắm , cầm điện thoại lên, tra thử “trang phục của vũ công ba-lê nam”.
Anh cũng đại khái họ mặc gì, chỉ là đây để tâm kỹ.
Có lúc vì yêu cầu biểu diễn mà cởi trần.
tâm trạng bây giờ giống nữa. Vừa xem xong, mặt lập tức sa sầm!
Thì cô còn từng bạn diễn nam kiểu đó.
…
Trong phòng khách, mặt ông cụ Hạ là một chậu cây cảnh, bàn đặt đủ loại dụng cụ tỉa cây. Đợi trái đợi , cả buổi sáng trôi qua, ông vẫn thấy bóng dáng Chung Thư Ninh .
Bà cụ bên cạnh, thậm chí còn chợp mắt một lúc.
“Cả hai đứa nó còn dậy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-55-khong-vui-em-da-thay-bao-nhieu-nguoi-co-dang-dep-hon-anh-roi.html.]
“Chắc chắn là thằng nhóc thối Hạ Văn Lễ, giờ còn chịu dậy, chẳng hổ gì cả!”
“Thôi , chẳng năm xưa ông cũng…”
Bà cụ Hạ đến đây thì khựng , khẽ hắng giọng, phe phẩy quạt mo dậy rót .
Đợi đến khi Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ xuất hiện, bà cụ lập tức gọi cô qua uống với , còn ông cụ Hạ thì khẽ liếc mắt hiệu cho cháu trai, hai ông cháu cùng thư phòng.
Ông cụ mở ngăn kéo, lôi một bao thuốc Hồng Mai - loại ông thích từ hồi còn trẻ.
“Tối qua ông tiện chuyện với mày.” Ông cháu trai bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nói , mày dùng chiêu gì để dụ con bé đó chịu phối hợp diễn kịch với ?”
“Bọn cháu là vợ chồng.”
“Bớt xạo . Một tay ông nuôi lớn mày, mày mà nín thinh thì ông cũng trong bụng mày đang đánh rắm gì!”
“Ông , giữ lời cho thanh tao chút.” Hạ Văn Lễ bật , lấy bật lửa châm thuốc giúp ông.
“Con bé đó miệng ngọt lắm, ông sợ mày đỡ nổi.”
“Miệng cô ngọt thật.” Hạ Văn Lễ gật đầu công nhận.
Ông cụ rít hai thuốc, lắc đầu: “Cưới xin trò chơi, một mày sốt ruột cũng chẳng ích gì.”
“Cháu mà.”
“Ông con bé cũng dạng tâm cơ gì.” Ông cụ hút thuốc bĩu môi: “Nghĩ cũng , nếu nó tính toán thì chẳng mày lừa tới nước .”
“Ông , cháu lừa cô .”
“Câu để gạt đám trai con nít thì còn . Ông chỉ sợ mày tính tới tính lui, cuối cùng phí công.”
Ông cụ hít thêm thuốc, liếc cháu trai một cái: “Hút một điếu với ông .”
“Cháu hút.”
“Cai ?”
“Không cai nổi .” Hạ Văn Lễ bật khẽ: “Cháu chỉ sợ cô thích nên dạo hạn chế.”
“…”
Meivory
Xong đời , đây còn là yêu đương mù quáng bình thường nữa.
“Ông , hút xong điếu đó nhớ ngoài dạo một vòng cho bớt mùi, kẻo tối nay bà ngửi thấy, đòi tách phòng ngủ đấy.”
Ngón tay ông cụ khựng , điếu thuốc trong tay ông bóp méo.
“Dắt vợ mày cút mau!”
“Ông chắc chứ? Vậy chiều nay bọn cháu thu xếp về Thanh Châu luôn nhé?”
Mặt ông cụ tối sầm .
Miệng thì cứng nhưng thật trong lòng cứ trông ngóng cháu trai từng ngày.
Khó khăn lắm mới dụ nó về, mà sắp nữa!
Ông cụ rít mạnh một thuốc, nghiến răng: “Cút ! Người bảo con gái lớn giữ , ông thấy mày mới đúng là đứa giữ nổi! Giống hệt thằng chú mày, chẳng cái thể thống gì!”
“Chú ông nổi giận ?”
“Không hai đứa mày cùng một ruột ? Nó gì mày còn chắc?”
“Cháu lấy vợ , thể mặc chung quần với chú nữa .”
Ông cụ tức đến nghẹn, cảm thấy cần máy massage vai gáy, mà cần hẳn máy hỗ trợ thở.
…
Còn bên .
Bà cụ Hạ rót mời Chung Thư Ninh:
“Cháu nếm thử xem.”
“Vâng ạ.” Chung Thư Ninh nâng chén bằng hai tay, cô rành đạo, chỉ cảm thấy mùi vị dễ chịu: “Hương thơm vặn, uống ngon lắm ạ.”
Trong đó phảng phất mùi mật hoa dành dành tự nhiên, dịu nhẹ.
“Là Phượng Hoàng Đơn Tùng đấy, bà cũng thấy loại . Nếu cháu thích, lát nữa bà gói cho một ít mang về Thanh Châu.”
Trên bàn bày đủ bộ dụng cụ pha và đun , là bà cụ là sành thật sự.
“Cháu hiểu gì về cả, để cháu uống thì phí mất ngon .”
“Cháu thấy ngon là , thế là phí.” Bà cụ bưng tách , chậm rãi nhấp một ngụm, : “Bên ngoài, cứ đồn thằng bé Văn Lễ nhà bà tính tình lạnh lùng, khó gần. Chẳng qua là họ từng tiếp xúc với nó, hiểu nó thôi.”
“ bà tin, chỉ cần sống với nó một thời gian, cháu chắc chắn sẽ cảm nhận cái của nó.”
“Người cũng như , từ từ thưởng mới thấy vị.”
“Vợ chồng với , quan trọng là cả hai đều thấy đối phương , như cuộc sống mới bền lâu, thuận hòa. Cháu thấy đúng ?”
Chung Thư Ninh ngờ bà cụ bóng gió với thế .
“Cháu ạ.” Chung Thư Ninh câu cho .
Bà cụ Hạ , cô thật lòng chứ kiểu ứng phó cho xong thì mỉm :
“Biết nó , mà hai đứa còn duyên với …”
“Vậy thì nên trân trọng.”
Chung Thư Ninh liên tục gật đầu. Cả hai đang nhâm nhi tách , thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Hạ Văn Lễ xuất hiện ở cửa phòng: “Bà nội, hai chuyện xong ạ?”
“Mới mấy phút mà tới giục ? Sợ bà ăn h.i.ế.p vợ cháu ?”
Bà cụ mỉm , cố ý chọc ghẹo: “Thôi, mau kiểm tra , xem vợ cháu rụng cọng tóc nào, thiếu mất miếng thịt nào !”