Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 54: Người luôn đứng ở vị trí trên cao chủ động cúi đầu, anh có dáng người rất đẹp.

Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , lẽ vì đổi chỗ ở nên giấc ngủ sâu, Chung Thư Ninh tỉnh dậy từ khá sớm. Tối qua Hạ Văn Lễ uống rượu nên ngủ say, cô gọi dạy mà tự rửa mặt đồ rời khỏi phòng.

Trong đại sảnh, ngoài mấy cô giúp việc đang dọn dẹp thì chẳng ai.

Chung Thư Ninh bước sân dạo một chút.

Cảnh vật vườn nhà thiết kế theo phong cách cổ, mỗi góc một vẻ, trang nhã và thanh nhàn.

dám xa, chỉ loanh quanh gần đó, ngờ bắt gặp ông cụ Hạ đang xổm trong một góc vườn nhỏ, tỉ mẩn gì đó. Ông cụ thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên .

Ánh mắt chạm , Chung Thư Ninh lập tức lễ phép chào: “Cháu chào ông ạ, chúc ông buổi sáng lành.”

“Dậy sớm nhỉ.” Giọng ông cụ Hạ lạnh tanh.

Trong tay ông đang cầm kéo tỉa cành, chỉnh sửa mấy nhành hoa, vẻ mặt nghiêm nghị, trông dễ gần chút nào.

Chung Thư Ninh thấy lo nhưng vẫn giữ nụ nhẹ nhàng: “Những bông hoa là do ông trồng ạ?”

Ông cụ Hạ nhướng mày.

Vốn dĩ chỗ là vườn rau của ông, mấy hôm mới chuyển sang trồng hoa, cũng vì ông rảnh rỗi sinh nông nổi nên tiện tay tỉa tót chút thôi.

Ông còn kịp mở miệng giải thích thì thấy Chung Thư Ninh khen:

“Ông giỏi thật đấy ạ. Mấy loại hoa khó trồng lắm mà, mà ông trồng thế ?”

Ông cụ Hạ im lặng.

“Nhìn là ông bỏ nhiều tâm sức chỗ .”

“Cả khu vườn chăm sóc cẩn thận quá, đến một cọng cỏ dại cũng thấy, đủ thấy ông để tâm thế nào.”

Chung Thư Ninh thầm nghĩ, nịnh nọt đúng cách thì bao giờ là thừa, nhất là khi bạn còn mang một gương mặt tươi . Dù đối phương nghiêm khắc đến , cũng khó mà khó bạn .

lúc , vợ chồng Hạ Bác Đường dậy sớm ngoài tản bộ. Họ ngang qua vườn rau thì thấy ông cụ nhà

Tay lăm lăm cây kéo, đòn dứt khoát, tỉa hoa như múa kiếm.

Còn Chung Thư Ninh thì bên cạnh ngừng khen ngợi.

Hạ Bác Đường đưa tay day trán, thấp giọng : “Con bé lẽ định nịnh ông cụ nhà vui đến nở hoa thật ?”

Sau một vòng dạo chơi nữa, Chung Thư Ninh mới về phòng. Trong khi đó, ông cụ Hạ nhễ nhại mồ hôi mồ kê, như trải qua một trận vận động kịch liệt.

“Buổi sáng mà trông ông như mới vớt cá ao lên .” Bà cụ ông chồng , ông gì mà mệt đến thở dốc.

“Ui da.” Ông cụ đưa tay đ.ấ.m lưng: “Con bé Văn Lễ đưa về tệ lắm .”

“Sao thế? Con bé gì mà ông vui ?”

“Nó khen tay nghề tỉa cây của đấy!”

“…”

Chung Thư Ninh khen lấy khen để, khiến ông cụ càng thêm hăng hái.

“Đám con cháu nhà , suốt ngày chỉ chê bai. Từ lúc trồng cái vườn rau câu nào hồn. Vẫn là con gái , điều, miệng ngọt.”

Bà cụ chỉ , lắc đầu.

Người trồng rau ít nhất cũng hái vài bó, ông thì , trồng cả một vườn cỏ dại.

Mới khen vài câu thôi mà xoay như chong chóng, còn mặt mũi Văn Lễ yêu đương là mất lý trí!

Lúc Chung Thư Ninh về phòng, Hạ Văn Lễ vẫn dậy. Hồi nãy đối mặt với ông cụ đủ căng thẳng, cô định khen vài câu chuồn. Ai ngờ ông càng tỉa càng hăng, cô chỉ còn đó tiếp tục hùa theo.

Giờ sắp đến bữa sáng, cô dám một đối mặt với cả gia đình nhà họ Hạ nên quyết định gọi Hạ Văn Lễ dậy.

đàn ông vẫn còn đang ngủ giường.

Mỗi cô tỉnh giấc, Hạ Văn Lễ đều dậy từ sớm. Đây là đầu tiên cô thấy dậy muộn hơn .

“Ngài Hạ ?”

quen gọi như thế , thuận miệng tự nhiên.

“Ngài Hạ ơi?”

Một tiếng đáp, hai tiếng vẫn im.

Chung Thư Ninh bèn bước đến mép giường, cúi , định đưa tay lay dậy. Ai ngờ cô chạm cánh tay , cổ tay giữ chặt, chỉ một cái kéo tay, cả ngã nhào lòng . Cô định bật dậy thì eo giữ .

“Ning Ninh…” Giọng khàn hơn thường ngày, trầm thấp đến mức như sắp hòa thở nóng bỏng .

Khoảng cách quá gần, lồng n.g.ự.c nóng rực, sát cô, mang theo thứ cảm giác như… thể châm lửa bất cứ lúc nào.

“Hửm?”

“Ngủ thêm với một lát .”

Giọng như vọng lên từ lồng ngực, còn cái vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày mà mang theo chút dịu dàng, lười biếng và nũng nịu hiếm thấy. Chung Thư Ninh khẽ ậm ừ: “Đến giờ ăn sáng …”

“Anh mệt quá, chỉ một lúc thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-54-nguoi-luon-dung-o-vi-tri-tren-cao-chu-dong-cui-dau-anh-co-dang-nguoi-rat-dep.html.]

Chung Thư Ninh cắn nhẹ môi, do dự.

Hạ Văn Lễ khẽ nghiêng đầu, cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu cô.

Chỉ một cái chạm như thế mà tim cô mềm nhũn.

Từ lúc dọn Lan Đình đến nay, cô tận mắt thấy Hạ Văn Lễ bận rộn đến mức nào. Anh hết họp hành xử lý tài liệu, lịch việc kín như nêm nhưng lúc nào cũng giải quyết chuyện một cách nhanh, gọn gàng như mệt là gì.

thật

Anh cũng sẽ mệt.

Mà điều khiến khó lòng từ chối nhất, chính là một luôn ở vị trí cao cúi đầu mềm giọng vì bạn.

Nhất là dịu dàng như thế.

Trước lời , Chung Thư Ninh thể từ chối. Cô khẽ điều chỉnh tư thế, yên trong lòng , cùng nghỉ thêm một lát.

Chỉ là nơi cô thấy, khóe môi ai khẽ cong lên:

Ninh Ninh nhà … đúng là mềm lòng quá.

Bên ngoài, ông cụ Hạ tắm rửa đồ chỉnh tề, vẫn còn đang chờ cháu trai và cháu dâu ăn sáng. Chờ mãi thấy bóng dáng hai đứa cháu, ông bắt đầu cau mày, định sai lên gọi.

“Ông nội, ông ?” Hạ Văn Dã ăn xong miếng cuối cùng, : “Người là vợ chồng son, ăn sáng chắc chắn là đang ngủ bù ạ.”

con bé dậy mà.”

“Thì ngủ tiếp ạ. Mới cưới mà, ngủ nhiều một chút thì ?”

Hạ Văn Dã vẫn buông tha, tiếp tục châm dầu lửa: “Ông dạo cháu bận cỡ nào ? Nhất là thời gian gần đây, hôm về nhà, mà về thì cũng cắm đầu việc, ngủ luôn trong thư phòng.”

“Chắc là… hai họ cũng lâu lắm mới ngủ chung.”

Ông cụ Hạ suýt nữa vớ lấy đôi đũa phang cho một cái.

Cái thằng lắm mồm!

Ngủ cái gì mà ngủ! Cứ mở miệng là “ngủ” với “ngủ”, năng chẳng ngại ngùng là gì!

Toàn mấy lời bậy bạ, ngượng!

Hạ Văn Dã xong hì hì bỏ chạy.

“Thằng ranh, cho ông!”

“Bố , thôi kệ nó , bố giận với nó gì.” Lương Gia Ân mỉm , đưa ly sữa đậu nành ngọt cho ông cụ Hạ, dịu giọng, giải vây cho con trai .

Meivory

“Thằng oắt con, về tới nhà là chỉ chọc tức !”

“Dạo Văn Lễ bận thật mà, chẳng bố vẫn khuyên nó nên nghỉ ngơi nhiều hơn ? Giờ ngủ thêm một chút cũng .” Lương Gia Ân nhẹ, như .

Ánh mắt ông liếc sang Hạ Bác Đường đang chỉ chăm chăm lo ăn, bỗng dưng cảm thấy nhức đầu.

Chuyện cả đời của con trai mà nó chẳng quan tâm gì, chỉ ăn!

Hạ Bác Đường ăn xong thì lau miệng, ngẩng đầu lên : “Bố, , con đây.”

“Con trai mày đưa vợ về nhà mà mày còn tâm trạng ?”

“Thế… con xin nghỉ , ở nhà tiếp vợ chồng nó ?”

“Thôi thôi, cho khuất mắt.”

Hạ Bác Đường mỉm , ông rõ tính con trai .

Anh chọn Chung Thư Ninh thì đó chắc chắn là kết quả khi cân nhắc kỹ càng, thậm chí là tính toán từ lâu.

Dù ông , cả nhà họ Hạ hài lòng nữa, e rằng cũng chẳng thể lay chuyển quyết định của .

Hai đứa con trai của ông tính cách khác một trời một vực. Từ nhỏ Hạ Văn Lễ chính kiến, chuyện gì cũng tự quyết, cùng lắm là thông báo cho lớn một câu, chứ đừng mong đổi suy nghĩ của .

Còn thằng út thì…

Từ việc nhỏ xíu như hắt , sổ mũi, thậm chí xì cũng báo cáo đầy đủ cho bố !

Tối qua Chung Thư Ninh ngủ ngon, ban đầu chỉ định nghỉ một chút, ai ngờ ngủ dậy gần 11 giờ. Lần đầu tiên về nhà chồng mắt, ngủ tới trưa thế

Cô còn quen chiếc giường , cứ ngỡ đang ở chiếc giường lớn trong Lan Đình. Vừa trở , suýt nữa lăn khỏi giường, đầu gối va ngay cạnh giường đau điếng, khiến cô bật thốt:

“Á!”

“Em ?”

Hạ Văn Lễ thấy tiếng, lập tức bước từ phòng tắm. Anh đang dở tay tắm giữa chừng.

Nước từ tóc và cổ còn đang nhỏ giọt, trượt qua phần cơ bụng rắn chắc, chảy dọc theo đường eo săn gọn, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm quấn lỏng lẻo nơi thắt lưng.

Lần vô tình thấy khi tắm xong nhưng lúc đó mặc áo choàng tắm. Còn bây giờ… để trần phía , khăn tắm thì lỏng lẻo như sắp tuột, đường nét cơ thể rõ ràng từng chút một. Nhất là phần cơ bụng và đường nhân ngư sắc nét

Chung Thư Ninh chỉ thấy mặt nóng bừng.

Cô vội cúi đầu, dám nhưng hàng mi run lên.

Loading...