Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 53: Ôm nhau ngủ, nửa đêm rúc người vào mép giường.

Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khi mới thu, cái nóng dịu bớt, gió mát len lỏi qua rừng cây, ngoài cửa sổ vang lên tiếng lá xào xạc, từng đợt từng đợt lướt qua tai khiến Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy bên tai như tiếng ù ù vọng .

Mặt nâng lên, cô buộc ngẩng đầu .

Khoảng cách quá gần - gần đến mức cô thể thấy rõ tận sâu trong đôi mắt , nơi đó cuộn trào một mảng tối trầm, trong mắt chỉ cô.

Có lẽ là vì nụ hôn nãy quá mãnh liệt, quá sâu nên nóng ào ạt lan khắp , khiến khoé mắt Chung Thư Ninh cũng đỏ lên. Mắt cô lấp lánh ánh nước, tay chân luống cuống, nắm lấy vạt áo ở eo Hạ Văn Lễ, siết chặt đến mức nhàu nát.

Chân cô mềm nhũn, chỉ thể dựa hờ .

“Ninh Ninh, em gọi cái tên khác .” Anh cúi xuống, thở phủ lấy cô.

Nóng hầm hập, bỏng rát, lướt qua gò má cô như như , khiến sắc đỏ mặt cô càng thêm rõ rệt.

Chung Thư Ninh cắn môi. Trước đó cô gọi một tiếng “chồng” là vì tình huống ép buộc, thật sự cô quen. Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng gọi:

“Văn Lễ…”

“Hửm… Ninh Ninh, em đổi thêm cái nữa .” Giọng còn sự lạnh nhạt thường ngày, thở nóng bỏng, đuôi mắt cong lên, như .

Anh thật sự - khi cụp mi mắt, ánh trong đáy mắt đầy dụ dỗ, nóng bỏng khiến dám đối diện.

Lúc trong phòng chỉ còn hai họ, Chung Thư Ninh mở miệng nổi. Cô chỉ cảm thấy cánh tay đang siết chặt eo dần dần dùng lực hơn. Hơi thở của Hạ Văn Lễ lướt qua môi cô, chậm rãi hôn lên vành tai.

“Bên ngoài… thể .” Cằm khẽ cọ lên cổ cô, thở nóng rực lướt qua vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.

Chung Thư Ninh cứng : “Không đến mức đó chứ…”

Meivory

Lẽ nào nhà họ Hạ… mấy chuyện thế ?

“Hay là… em mở cửa xem thử?”

Chung Thư Ninh nào dám.

Nếu thật sự ngoài đó thì hổ đến mức độn thổ mất.

Cô đành cắn răng, mặt nóng bừng bừng: “Ch… Chồng.”

Giọng cô nhỏ, mềm mại, mang theo chút ngại ngùng dịu dàng.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Lực mạnh hơn cả lúc nãy.

Đầu ngón tay nóng hầm hập.

Dù cách một lớp áo, nóng vẫn truyền qua, khiến thắt lưng cô như nhũn .

Trước nay, Chung Thư Ninh luôn ngại mật quá mức với khác. Vậy mà lúc , cô chỉ thấy cả như dòng điện luồn qua, tê rần.

Khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt cô trở nên mơ màng, tan rã.

“Anh tắm, em ngoan nhé.” Hạ Văn Lễ cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô.

Tự nhiên, thiết như thể hai là vợ chồng bên nhiều năm.

Đợi phòng tắm, Chung Thư Ninh mới đưa tay chạm khóe môi. Nóng quá, ươn ướt, cả mặt cô cũng đỏ bừng. Đến cả chân cũng thấy mềm nhũn, cô xuống mép giường, cố gắng định nhịp thở.

Trước giờ, Hạ Văn Lễ luôn dịu dàng với cô.

Dịu dàng đến mức khiến cô quên mất rằng đây thậm chí dám thẳng mắt , chỉ vì khí chất như sói luôn khiến khác run sợ.

Vốn dĩ tửu lượng của Hạ Văn Lễ , chỉ là… Nếu giả vờ say một chút thì với tính cách của ông nội , chắc chắn ông sẽ dễ dàng buông tha. Thế nên mượn rượu…

Giở trò.

Dòng nước lạnh xối lên , mới khiến cơn nóng hừng hực từ sâu trong cơ thể dịu đôi chút.

Khi tắm xong , Chung Thư Ninh đang tựa sofa xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên thì thấy mặc áo choàng tắm màu sẫm, vệt nước còn lau khô rơi xuống từ gò má, từ cổ…

Đôi mắt đỏ hoe vì rượu, khi cô…

Lại càng giống dã thú nuốt chửng .

“Sao em còn ngủ?” Giọng trầm khàn.

“Em đang chuẩn ngủ đây.” Chung Thư Ninh cụp mắt, tránh khỏi ánh của , leo lên giường xuống.

đây cũng là nhà họ Hạ, mà chuyện cưới cô chỉ để đối phó với nhà nên chắc chắn hai vẫn ngủ chung. Cô cố tình sát mép giường, nhường phần lớn chỗ cho .

Đèn tắt , Chung Thư Ninh thấy tiếng lên giường.

Ngay đó…

Một giọng khẽ vang lên lưng: “Em sát mép giường quá.”

“Giường nhỏ, em sợ đủ chỗ .”

Đột nhiên…

Eo cô ôm siết , vòng tay từ phía , ôm trọn lấy cô. Hơi thở nóng rực phả lên gáy: “Ngủ thế .”

Dưới chăn, cơ thể hai dán sát , thậm chí cô còn cảm nhận rõ rệt từng đổi trong nhiệt độ cơ thể . Cô cứng , dám động đậy.

“Em đang căng thẳng ?”

Giọng nhỏ, trầm khàn, vang ngay bên tai cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-53-om-nhau-ngu-nua-dem-ruc-nguoi-vao-mep-giuong.html.]

“Cũng hẳn.”

“Lúc nãy em sợ ?”

“Không .”

Nụ hôn ban nãy đúng là bất ngờ nhưng điều khiến Chung Thư Ninh bất ngờ hơn chính là cô hề thấy phản cảm.

“Ninh Ninh, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.” Anh siết chặt cánh tay, kéo cô gần hơn, cả cô vùi sát n.g.ự.c . Dù thật sự say nhưng khi ôm lấy cô, cả chỉ thấy nóng ran, bức bối.

Rượu vẫn đang chảy âm ỉ trong , khiến yết hầu khẽ chuyển động, nuốt xuống hai .

Cơ thể càng lúc càng nóng.

Anh chỉ thể gắng gượng đè nén ham đang trỗi dậy.

“Bình thường em vẫn thể gọi là ngài Hạ ?” Chung Thư Ninh cảm thấy ngượng, giọng nhỏ xíu như đang thì thầm.

“Được.”

“Lúc nãy, bên ngoài thật sự ?”

“Sao em hỏi ?”

“Vậy chúng như thế , lừa ?” Chung Thư Ninh kinh nghiệm ở chuyện nhưng nghĩa là cô hiểu.

Hàm ý rõ: Có cần… tạo chút tiếng động ?

“Anh uống nhiều , họ sẽ hiểu thôi.” Giọng Hạ Văn Lễ lộ chút mỏi mệt, bao lâu , Chung Thư Ninh thấy thở đều đều truyền đến từ lưng

buồn ngủ nữa.

Là vợ chồng, thật một nụ hôn chẳng chuyện gì to tát.

Hạ Văn Lễ quá , khác hẳn với Chu Bách Vũ. Cô hề thấy khó chịu sự gần gũi của , thậm chí còn mơ hồ cảm thấy - Nếu cứ tiếp tục thế , dường như điều gì đó đang dần mất kiểm soát.

Ngồi xe cả một ngày, rốt cuộc cô vẫn quá mệt. Nghĩ ngợi miên man lúc nào chẳng .

Chỉ điều, cô hề

Lúc , ngay ngoài cửa phòng hai , thật sự đang lén.

chỉ một !

Vốn dĩ ông cụ Hạ hề say. Với tuổi , ông dám uống quá chén. Giờ phút , ông đang xổm cửa, cau mày:

“Sao chẳng gì hết ?”

Hạ Văn Dã ghé sát, nhỏ: “Ông nội, ông thử gần chút nữa xem.”

“Mày thấy gì ?”

“Dạ… cũng ạ.”

Cách đó xa, Hạ Bác Đường khoanh tay, mặt đầy bất lực.

Nghe lén tường nhà ho? Một đám già đầu , nếu hai đứa trong phòng phát hiện… Văn Lễ thì thôi , nó mặt dày sẵn . cô bé ngại ngùng, hổ c.h.ế.t chứ?

Mấu chốt là:

Căn nhà là do thằng ba tự tay thiết kế, còn đích giám sát thi công.

Vật liệu cách âm dùng loại nhất, gì mới là lạ.

Nếu là hồi sửa nhà thì còn hy vọng đôi ba câu.

Ông cụ Hạ bĩu môi, dậy phủi bụi: “Thôi, ngủ , mất cả hứng!”

“Bố , bố đừng bậy nữa. Nếu bắt gặp thì con bé sẽ nghĩ về bố đây?” Hạ Bác Đường cau mày.

“Văn Lễ uống nhiều, bố lo con bé xoay xở nổi.”

“Chứ lén ?”

“Bố là loại thế ? Nói thấy buồn !” Ông cụ Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay bỏ !

Về tới phòng, ông cụ Hạ lôi món quà Chung Thư Ninh tặng nghịch - là chiếc máy massage vai gáy. Bà cụ dáng vẻ ông hí hửng như thấy bảo vật, khẽ :

“Chẳng ông cái ?”

“Có chứ. do cháu dâu tặng .”

“Không ông thừa nhận hai đứa nó kết hôn ? Còn gọi cháu dâu?”

“Thì ép công nhận thôi!”

“…”

, cái máy dùng cũng hiệu quả đấy.”

Bà cụ bật : “Miệng ông cứng đấy.”

Cả nhà , ông thương nhất vẫn là Hạ Văn Lễ và thằng ba. Một đứa là cháu trai cả từ nhỏ ông nuôi bên cạnh ; một đứa là con út sinh muộn, ông thương đến tận xương tủy.

Loading...