Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 52: Sự mạnh mẽ của anh, được đằng chân lân đằng đầu.
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh đến giờ cơm tối, Hạ Văn Lễ dắt tay Chung Thư Ninh đến bàn ăn. Ông cụ Hạ chằm chằm tay hai , ho khan một tiếng:
“Sao cứ nắm tay mãi thế, định cầm đũa ăn cơm nữa ?”
Chung Thư Ninh liếc đồ ăn bàn, ngoài hai món ngọt ngấy , còn đều nấu theo khẩu vị của vùng Thanh Châu, trong lòng cô khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ đây là cố tình chiều theo ý cô ?
“Ngồi , ăn cơm thôi.” Ông cụ Hạ lên tiếng, chỗ.
Trong bữa ăn, Hạ Văn Lễ liên tục gắp thức ăn cho Chung Thư Ninh.
Mọi đều thấy hết, đặc biệt là ông cụ Hạ, coi như mở mang tầm mắt.
Cả đời ông cũng thể ngờ , đứa cháu trai của bách chiến bách thắng thương trường, sắp 30 tuổi…
Vậy mà trở thành một kẻ lụy tình!
“Con uống rượu ?” Lương Gia Nhân về phía Chung Thư Ninh. Hôm nay là đầu tiên cô đến nhà, để chúc mừng, ông cụ lấy bình rượu quý ủ lâu năm, ngay cả mặt Hạ Văn Lễ cũng một ly rượu.
“Dì Lương, Ninh Ninh uống nhiều rượu ạ.” Hạ Văn Lễ thẳng thắn .
“Ở nhà cả, uống một chút .”
Hạ Văn Dã cô thể uống một chút rượu nên Chung Thư Ninh cũng tiện từ chối.
“Em uống ít thôi nhé.” Hạ Văn Lễ khẽ.
“Nếu uống thì cũng , nhà nước trái cây.” Bà cụ Hạ hiền hậu, Chung Thư Ninh gật đầu .
Bên ngoài đều đồn rằng:
Nhà họ Hạ hòa thuận là hang rồng huyệt cọp.
dựa cảm nhận của Chung Thư Ninh trong thời gian ngắn ngủi , ngoài ông cụ Hạ khó tính một chút thì những khác khá .
Lần đầu đến nhà, là vai vế con cháu, Hạ Văn Lễ dắt Chung Thư Ninh mời rượu từng lớn trong nhà. Ông cụ Hạ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầu uống ly rượu do cháu dâu mời, trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng lâng lâng.
"Hai đứa cưới xin mà thông qua gia đình, ông đúng là ý kiến."
" cưới , ông vẫn mong hai đứa vợ chồng hòa thuận, sống với cho ."
"Vợ chồng sống với , khó tránh lúc va chạm xích mích, hai đứa bao dung cho ..."
Meivory
Bà cụ Hạ đá nhẹ chồng một cái gầm bàn.
Thôi đấy.
Sao còn vẻ nữa chứ.
Bọn nhỏ xe cả buổi trời, để cho chúng nó ăn cơm đây.
Ông cụ Hạ ho khan hai tiếng: "Thôi , hai đứa , ăn cơm nào."
Lúc kính rượu bà cụ, bà tặng cho Chung Thư Ninh một chiếc vòng ngọc. Tuy cô rành về ngọc nhưng chiếc vòng màu sắc trong trẻo, qua là giá trị nhỏ.
Hai vợ chồng Hạ Bá Đường và Lương Gia Nhân cùng tặng, họ đưa cho cô một bao lì xì.
"Lần đầu gặp mặt, bố cũng con thích gì, nên tặng con bao lì xì , con tự mua món đồ thích nhé." Lương Gia Nhân nhét bao lì xì tay cô.
Chung Thư Ninh cầm thử, cảm nhận bên trong là tiền mặt, mà là một chiếc thẻ.
Ông cụ Hạ ngớ cả :
Chuyện gì thế ?
Sao ai báo cho ông tiếng nào hết , ai cũng chuẩn quà cả , ông khó xử quá mất!
"Ông nội, ông thế ạ?" Hạ Văn Dã thấy sắc mặt ông , bèn hạ thấp giọng hỏi.
"Ai cũng chuẩn quà , ông bây giờ? Trong tay cũng chẳng gì để tặng cả."
Hạ Văn Dã đáp: "Hay là... ông một lời chúc phúc là ạ?"
Ông cụ Hạ chỉ thằng cháu biến ngay cho khuất mắt!
Dù gì Chung Thư Ninh cũng là kín đáo nhưng bàn ăn, Hạ Văn Lễ hết mực săn sóc. Anh gắp thức ăn, quan tâm cô ăn ngon , còn ghé tai thầm thì, dịu dàng quyến luyến, khiến ai còn tưởng hai họ yêu say đắm đến nhường nào.
Ngoài Hạ Văn Dã tin rằng hai họ yêu thật lòng, những còn trong nhà họ Hạ đều tỏng trong lòng.
Chỉ là ngờ rằng: Diễn xuất của Hạ Văn Lễ đến thế.
Xét thấy hai đường vất vả, bữa ăn kết thúc nhanh. Chung Thư Ninh về phòng , còn Hạ Văn Lễ ông cụ giữ chuyện.
Đợi Chung Thư Ninh , Hạ Văn Dã cũng chuồn khỏi "chiến trường", chạy biến về phòng .
Lúc , ông cụ Hạ mới thở dài một .
Có ai từng thấy thằng cháu dịu dàng với nào như thế cơ chứ?
Xem nó lún sâu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-52-su-manh-me-cua-anh-duoc-dang-chan-lan-dang-dau.html.]
Ông chỉ lo, thằng cháu dùng đủ cách, cứ thế đ.â.m đầu , còn cô gái là lạnh lùng vô tâm, đến cuối cùng, đau lòng vẫn là nó.
dù cháu tìm nó thương, trong lòng ông vẫn thấy vui.
Vậy nên ông kéo Hạ Văn Lễ uống cùng lâu.
Bình thường Hạ Văn Lễ bận, hiếm khi thời gian ở bên gia đình. Hơn nữa…
Lần còn thể đưa Chung Thư Ninh về nhà, tâm trạng thật sự .
Anh kiểm soát nên uống nhiều.
Nếu bà cụ khuyên ngăn, lẽ ông cụ Hạ còn kéo uống đến say khướt mới thôi.
…
Chung Thư Ninh về phòng, sắp xếp hành lý gọn gàng tắm. Tắm xong mới thấy nhẹ nhõm hẳn, cô bên cửa sổ thể rõ con đường nhỏ quanh co phía vườn nhà họ Hạ. Dưới ánh đèn đường lấp loáng, bóng cây đan xen, sáng tối đan .
Đổi sang môi trường mới, còn là nhà họ Hạ, cô thật sự tài nào ngủ .
Hơn nữa…
Chiếc giường quá nhỏ.
Hai chắc chắn sẽ chật.
Một tiếng , Hạ Văn Lễ mới trở về phòng. Chính ông Hạ Bác Đường đích đưa về.
“Nó uống nhiều, phiền con .”
“Dạ ạ.” Chung Thư Ninh vội vươn tay đỡ lấy Hạ Văn Lễ. Hơn nửa nghiêng hẳn về phía cô, bất ngờ kịp trở tay, suýt nữa cô đỡ nổi.
“Con lo chứ?” Hạ Bác Đường quan sát cô.
Cô chỉ thấp hơn con trai ông một cái đầu.
Nhìn qua mảnh khảnh, yếu ớt.
“Con lo ạ.”
“Nếu chuyện gì thì cô cũng cứ gọi nhé.” Ông con trai thêm nữa mới chịu rời .
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép , Chung Thư Ninh nhíu mày: “Anh chứ?”
Hạ Văn Lễ gật đầu. Anh cố giữ thăng bằng, vươn tay kéo cổ áo, định cởi cúc sơ mi cho đỡ bí.
mày vẫn nhíu chặt vì cởi mãi .
“Để em.” Chung Thư Ninh vươn tay giúp tháo cúc áo.
Có lẽ do uống rượu nên cơ thể nóng bừng. Trong khi Chung Thư Ninh tắm xong, phòng máy lạnh suốt nửa buổi, mát lạnh như nước.
Đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm , Hạ Văn Lễ lập tức khẽ rên một tiếng trong cổ họng, cụp mắt cô.
Khoảng cách gần, thở nóng rát hòa lẫn mùi rượu cay nồng phả lên mặt cô, như gió nóng, như lửa táp.
“Anh uống nhiều ? Sau khi em rời , khó chứ?” Chung Thư Ninh đoán lẽ nhà họ Hạ là giữ thể diện nên tỏ thái độ mặt cô.
Hạ Văn Lễ chỉ chằm chằm cô, đáp.
“Ngài Hạ, cần em rót cho ly nước ?” Trong phòng sẵn máy nước uống.
Chung Thư Ninh cởi nút áo cho xong, định lấy nước.
Lưng đột nhiên siết chặt, thể động đậy.
Bàn tay rộng và nóng, vòng qua ôm trọn eo cô, lòng bàn tay nóng đến mức khiến cô nghẹn thở. Anh siết chặt cô, giữ trong lòng: “Ninh Ninh…”
Giọng khàn đặc, khô nóng, như dồn nén một cảm xúc khó gọi thành tên.
Khi cái tên mật thốt từ miệng , như ngậm đầy dịu dàng và cưng chiều.
Khiến tai Chung Thư Ninh nóng bừng, trái tim cũng theo đó mà loạn nhịp.
“Anh ?”
Chung Thư Ninh ngoan ngoãn mềm mỏng, cứ thế để mặc ôm lấy . Hạ Văn Lễ cúi đầu, cắn lấy môi cô.
Như thể kích động, phát điên lên.
Cảm giác đau.
Môi mỏng, mềm mại nhưng nóng bỏng đến run .
Hai cơ thể gần như dán chặt , còn chút kẽ hở.
Hơi thở mạnh mẽ, xộc thẳng , đè lên eo cô. Đây là đầu tiên Chung Thư Ninh thấy Hạ Văn Lễ như - ánh mắt sắc lạnh như sói, như thể nuốt chửng cô.
Cô quên cả phản kháng, vô tình để cơ hội lấn tới.
Một lúc , mới ngậm lấy môi cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt nóng bừng của cô:
“Ninh Ninh, thích cái cách em gọi là ‘ngài Hạ’ …”