Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 51: Cặp vợ chồng này - Đứa chuyên lừa đảo và cô nhóc tinh ranh.
Cập nhật lúc: 2025-08-05 14:44:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Thư Ninh cũng lấy hết can đảm mới dám gọi một tiếng như . Thấy phản ứng của ông cụ Hạ vẻ quá, cô bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ Hạ Văn Lễ, ánh mắt hiệu: Mình quá ?
Nhiều lớn tuổi thể sẽ cảm thấy cách gọi "chồng ơi, vợ ơi" sến súa.
Bề ngoài, Hạ Văn Lễ bất kỳ phản ứng gì, trong khi Trần Tối bên cạnh hít sâu một : Trời đất ơi, sắp đến điên !
Giỏi nhịn thật đấy!
Nếu thì ông chủ chứ?
Sức nhẫn nhịn đúng là đỉnh thật sự.
Hạ Văn Lễ chỉ một câu: “Được, để nếm thử.”
Lời còn dứt, cúi đầu, thuận tay cầm chiếc bánh dừa mà Chung Thư Ninh ăn dở, cắn một miếng ngay chỗ cô cắn.
Chung Thư Ninh ngờ sẽ .
Cô cứ tưởng Hạ Văn Lễ sẽ lấy một chiếc bánh mới từ đĩa.
“Vị cũng đấy. Phần còn để ăn nhé. Em uống ít nước , xe lâu thế chắc khát .”
Hạ Văn Lễ thản nhiên nhận lấy chiếc bánh, đưa cho cô một ly .
Hạ Bá Đường liếc mắt bố , ánh mắt như hỏi: Bố ? Đây là con trai con đấy ạ?
Ông cụ Hạ đáp bằng ánh mắt bình thản: Là con mày sinh đấy, chẳng lẽ mày ?
Hạ Bá Đường thở dài: Con thì sinh nó thật nhưng là bố nuôi lớn mà?
Ông cụ Hạ: Sao bố thấy chẳng giống cháu bố tí nào cả?
Cả nhà họ Hạ ai cũng , Hạ Văn Lễ thích đồ ngọt.
Cũng bởi thế mà lúc nãy Lương Gia Ân đưa bánh ngọt , hề mời đến .
Hai ông bà Hạ tuổi tác cao, thích đồ ngọt nên đặc biệt thuê thợ bánh riêng, vị ngọt còn gắt hơn cả bánh mua ở ngoài.
chỉ ăn mà còn ăn nốt cả phần khác ăn dở.
“Thời gian hai đứa quen đến lúc kết hôn cũng dài, mà xem tình cảm cũng tệ lắm.” Ông cụ Hạ lên tiếng, vòng vo nữa.
Ông về phía Chung Thư Ninh, rõ ràng là đang hỏi cô.
Chung Thư Ninh mỉm : “Yêu một , đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc là đủ. Vậy nên tình cảm sâu , phụ thuộc thời gian yêu đương dài ngắn ạ.”
Cô thể lúc nào cũng trốn lưng Hạ Văn Lễ.
Đến lúc cần mở miệng, cô diễn tròn vai vợ.
Ông cụ Hạ chằm chằm cô:
“Vậy cháu thích Văn Lễ thật ?”
Chung Thư Ninh bình tĩnh đáp: “Ông Hạ, chẳng lẽ ông thiếu tự tin cháu trai đến thế ạ?”
“…”
“Dù là năng lực, ngoại hình, nhân phẩm gia thế, đều gì để chê. Tính cách , e là đời hiếm cô gái nào thể từ chối .”
Ông cụ Hạ chỉ thản nhiên : “Cô bé, đừng vòng vo với ông nữa. Ông hỏi là cháu thích nó ?”
Chung Thư Ninh liếc Hạ Văn Lễ, khẽ mỉm : “Thích ạ.”
Dù rõ đây chỉ là lời để đối phó với lớn nhưng một khi cô chữ “thích”, trong lòng vẫn giấu nổi vui mừng.
Ánh mắt Hạ Văn Lễ cô dịu dàng đến mức như tan , chứa đầy cưng chiều.
Ông cụ Hạ cau mày: “Chậc chậc, cái bản mặt nó kìa, chẳng còn tí giá trị nào cả.”
“Ngồi xe lâu , để con đưa cô về phòng nghỉ một chút, đến giờ ăn cơm xuống .”
Hạ Văn Lễ hiểu rõ, cô căng thẳng cả buổi vì gặp mặt gia đình . Vài câu đối thoại với ông nội cũng là cố hết sức mới .
Anh liếc mắt với ông , ý bảo: Biết đủ là .
Chung Thư Ninh mỉm , lễ phép :
“Ông, bà, chú, thím, chúng con chuẩn một chút quà, mong sẽ thích ạ.”
“Nếu gì nữa thì chúng con xin phép lên phòng ạ.”
Quả nhiên, ngay khi Hạ Văn Lễ đưa Chung Thư Ninh về phòng, lúc cánh cửa khép , cô thở phào một thật dài: “Hồi nãy em thể hiện chứ? Có mất mặt ?”
Hạ Văn Lễ khẽ lắc đầu.
“Vậy thì . Thật trong lòng em sợ c.h.ế.t .”
Vẻ mặt cô sinh động, chân thật, khiến khóe môi càng lúc càng cong lên.
“Bà Hạ, em .”
Đặc biệt là tiếng “chồng” …
Anh cực kỳ thích!
Không ngờ về nhà cũ , còn thêm một “món quà” bất ngờ như thế.
…
Lúc Hạ Văn Dã bước , đúng lúc thấy ông nội đang than thở: “Vừa nãy dữ quá ? thấy con bé căng thẳng lắm. Trông đáng sợ ?”
Bà cụ Hạ thở dài: “Ông chỉ cần im một chỗ, gì cũng đủ khiến sợ , còn cứ thích chọn mấy câu khó mà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-51-cap-vo-chong-nay-dua-chuyen-lua-dao-va-co-nhoc-tinh-ranh.html.]
Ông cụ làu bàu: “Thì nhịn mà…”
Thật , cũng một chút là cố ý.
Nếu cô dọa sợ chỉ vì mấy câu dọa nạt đấy của ông, thì e là cũng chẳng hợp cháu dâu nhà họ Hạ.
Con bé đó... qua thì cũng .
Còn tình cảm gì đó, ông tin là thật.
Mấy tiếng “chồng ơi, vợ ơi” là diễn kịch cho ông xem thôi.
Nếu cả chuyện mà ông còn thì sống đến từng tuổi đúng là uổng phí.
Ông chỉ tò mò, thằng nhóc Hạ Văn Lễ giở trò gì mà thể lôi kéo con bé phối hợp diễn kịch, còn diễn tới nơi tới chốn.
Còn nó tính cách ?
Nhỏ như thế mà học theo cái thằng nhóc đó, năng cũng mấy câu ba xạo!
Hai đứa đó, đúng là một “đứa chuyên lừa đảo” dắt theo một “cô nhóc tinh ranh”!
Lúc , Hạ Bá Đường chen : “ mà con cũng ngóng chút ít về chuyện con bé. Có lẽ vì tỏ quá nhiệt tình nên khiến con bé thêm căng thẳng.”
“Mày còn dám mở miệng ? Vừa nãy mày gì? Người ngoài còn tưởng bố mày là kẻ bắt nạt trong cái nhà đấy!”
“Con im lặng là để chừa chỗ cho bố thể hiện, sợ rối nhịp điệu của bố thôi.”
Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Cứ để ác , mấy đều là cả!”
“Bố , trong nhà với , cần phân rạch ròi như ?”
“Cút cho !”
Kết quả Hạ Bá Đường liếc mắt, thấy thằng con út của : “Hà Văn Dã, con còn đường về ?”
Hà Văn Dã hình.
Đây thật sự là bố ruột ?
Lấy bia đỡ đạn ?
Cậu ngoan ngoãn lên tiếng: “Bố ơi.”
Ông cụ nhớ chuyện khác, cau mày : “Phải , con bé với Văn Lễ kết hôn , ban nãy nó gọi là gì cơ? Ông Hà? Không nên gọi là ông nội ?”
Hà Văn Dã bĩu môi: “Ông nội, ông nghĩ thật đấy!”
“Mày gì hả?”
“Tiền mừng đổi cách xưng hô còn đưa, mà chị dâu gọi ông là ông nội, thế lời quá ?”
“Thằng nhãi …”
Ông cụ tức đến mức vớ lấy cây gậy định vụt cho một trận.
Hai bố con họ đúng là chọc tức ông đến chết. Con trai cả thì vô tâm, cháu trai cả thì lạnh nhạt, còn thằng cháu út thì ngớ ngẩn, sống cái đời đúng là khổ sở.
Ông cụ ho hai tiếng, đưa tay chỉ hộp quà đặt cách đó xa: “Thằng nhóc , mang đây cho ông xem, con bé đó chuẩn quà gì cho ông!”
“Còn tặng quà cáp cơ ? Con mắt chọn đồ của ông kén đấy nhé.”
Miệng thì nhưng ánh mắt của ông cụ Hạ tràn đầy mong chờ.
…
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ…
Chung Thư Ninh thả lỏng mới bắt đầu quan sát căn phòng. Phong cách trang trí khá giống biệt thự ở Lan Đình của Hạ Văn Lễ - tông màu lạnh là chủ đạo, chỉ khác là bên cửa sổ vài chậu hoa lan, khiến căn phòng thêm sinh động.
Giường, sofa, bàn học…
“Trước khi học cấp hai, phần lớn thời gian sống ở đây.” Hạ Văn Lễ đặt hành lý của hai chỗ.
Chung Thư Ninh gật đầu, vô tình trông thấy một tấm ảnh chụp thời học của Hạ Văn Lễ đặt bàn. Cô ảnh, sang .
“Sao thế?” Hạ Văn Lễ hỏi.
“Lúc đó trông nhỏ thật đấy.” Vẫn còn mặc đồng phục học sinh.
“Còn bây giờ trông già lắm ?”
“…”
Meivory
Chung Thư Ninh khẽ cắn môi. Lúc học, chắc bài hiểu dở tệ lắm.
Cô sang khung ảnh khác:
“Người là...?”
“Mẹ .”
Người phụ nữ trong ảnh mặc váy dài, tóc dài uốn nhẹ, chắc là chụp ở nhà. Dung mạo thuộc kiểu xinh rực rỡ nhưng dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên.
Cả toát vẻ bình yên, đầm ấm, ánh mắt như đang ngập tràn hạnh phúc.
Nghe ruột của Hạ Văn Lễ mất sớm nên Chung Thư Ninh cũng hỏi thêm, cô chỉ liếc chiếc giường :
“Giường , nhỏ.”
“Ừ, hồi còn học dùng. Sau ít về, nên cũng .”
Chiếc giường nhỏ hơn cái ở Lan Đình ít nhất một cỡ.
Một lớn thì nhưng cô và Hạ Văn Lễ... ngủ kiểu gì mới chứ?