Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 114: Ngụy biện - Không có tôi, cô đã chết từ lâu rồi.

Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:52:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn dĩ giọng của Chung Thư Ninh ấm áp, thế mà giờ đây đanh thép, vang vọng.

Lạnh buốt như băng giá, lời lẽ đầy gai góc.

Đặc biệt là tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên nơi đáy mắt cô, khiến khác cũng khiếp sợ.

Viện trưởng Hách cứng đờ tại chỗ, còn Chung Triệu Khánh thì sững sờ, đưa mắt đánh giá căn nhà: “Viện trưởng Hách, lẽ đây là nhà của bà?”

“Đây… đây …”

lắp bắp, vẫn còn ngụy biện.

“Bách Phúc Câu Trăn, lòng hổ thẹn?” Chung Thư Ninh mỉa: “Bà giấu cũng giỏi thật đấy, ngay cả tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi mà bà cũng dám biển thủ, bà còn là ?”

bằng cầm thú!”

“Chung Thư Ninh!” Viện trưởng Hách câu chọc giận: “Cô là cái gì cơ?”

, bà là đồ mặt dày vô sỉ, lòng đen thối!”

“Cô…” Mặt Viện trưởng Hách tức đến tái mét: “Để cho cô , trong bao nhiêu đứa trẻ, chỉ riêng cô là tư cách với những lời ! Bao nhiêu năm qua chăm sóc bao nhiêu nhưng vẫn luôn với cô nhất.”

“Bà với ư? Bà tiền của nhà họ Chung thì .”

“Nói bậy!” Viện trưởng Hách chối quá nhanh.

Trông vẻ như đang tật giật , hóa thẹn thành giận.

“Bà nuốt bao nhiêu tiền?” Chung Triệu Khánh đang thiếu tiền, đến đây, hai mắt lập tức sáng rực lên.

“Chung Thư Ninh, cô đúng là đồ trái tim.”

"Có lẽ cô quên , lúc cô bệnh, ai là ngày đêm chăm sóc cô? Khi cô tủi , đau khổ, ai ở bên an ủi cô? Còn nữa, lúc gia đình nhận nuôi đầu tiên vứt bỏ là đón cô về! Cũng chính giúp cô liên hệ với nhà họ Chung."

"Nếu nhờ , cô c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét ngoài đường từ lâu !"

Lý Khải bên cạnh sững sờ.

Bà chủ từng bỏ rơi ?

Đến cả Chung Triệu Khánh cũng chuyện đó. Nghe xong, ông thoáng ngỡ ngàng.

"Chính vì từng nhận nuôi, vứt bỏ nên càng ơn bà. Cũng vì dám tin bà chuyện như thế." Chung Thư Ninh luôn tình cảm đặc biệt với trại trẻ mồ côi và viện trưởng Hách.

Cũng bởi lý do đó mà cô ấn tượng gì về ruột thịt, vì lúc trại trẻ mồ côi cô còn quá nhỏ.

Lần đầu nhận nuôi, gia đình đó với cô, thậm chí họ còn mua bánh kem cho cô.

Đó là đầu tiên cô một chiếc bánh thuộc về riêng , cần chia cho ai, cô cũng thật lòng gọi họ một tiếng “bố ”.

Kết quả là ngay hôm , cô đưa trả về trại trẻ mồ côi.

Tới giờ, cô vẫn lý do là gì.

Cũng chính từ đó, đầu tiên cô hiểu cảm giác vứt bỏ là như thế nào. Vậy nên khi về nhà họ Chung, dù xảy chuyện gì, cô đều cố gắng nhẫn nhịn. Chỉ vì bỏ rơi thêm một nữa.

Viện trưởng Hách kích động, chỉ tay cô: "Cô ngày hôm nay, tất cả đều nhờ ! Vậy mà bây giờ cô sang trách móc , cô còn lương tâm !"

" thấy cô Hạ Văn Lễ tẩy não ."

"Cậu , cô lập tức tin ngay ?"

Chung Thư Ninh cúi đầu, khẽ bật lạnh, lấy từ trong túi một tập tài liệu và mở : "Kim Kỳ Viện, Tổng Lam Thiên Hạ, Lệ Cảnh Hoa Viên…"

Chung Triệu Khánh nhíu mày, là tên những khu dân cư trong thành phố Thanh Châu.

Mỗi cái tên lên, sắc mặt viện trưởng Hách càng khó coi, như thể lớp mặt nạ xé toạc, phơi bày bộ sự dơ bẩn ánh mặt trời.

đột nhiên nổi điên, lao thẳng về phía Chung Thư Ninh: "Đừng nữa!"

Lý Khải vội bước lên, định giữ bà .

Không ngờ Chung Thư Ninh còn nhanh hơn một bước. Ngay khoảnh khắc bà xông tới, cô vung tay, tát thẳng mặt bà .

viện trưởng Hách cũng gần 60 tuổi, chịu nổi cú tát đó. Chân tay bà lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

"Sao thế? Giờ hổ ? Không dám tiếp nữa ?" Chung Thư Ninh trừng mắt , gằn từng chữ: "Lúc nãy bà lương một tháng chỉ vài triệu, thì tại đến 7 căn nhà ở Thanh Châu!"

"Mấy căn đó của ." Viện trưởng Hách đến cũng kính trọng, từng chịu nhục nhã thế .

ôm mặt, tức đến phát run.

" tên bà thật, bà sang tên hai căn cho con gái, còn năm căn đều tên con trai. Đừng với là bà gì."

" gì hết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-114-nguy-bien-khong-co-toi-co-da-chet-tu-lau-roi.html.]

"Vậy bà kích động gì?"

Chung Thư Ninh hất tay, đập thẳng xấp hồ sơ mặt bà : "Bà tự xem , ngoài nhà đất, còn nhiều thứ khác nữa. Cần từng cái một cho bà ?"

"Từng đó thôi cũng đủ để bà bóc lịch suốt nửa đời còn ."

Nghe đến chuyện tù, cuối cùng sắc mặt viện trưởng Hách mới hiện lên chút hoảng loạn.

"Ninh Ninh, cô thật sự đối xử với như ?"

Meivory

Chung Thư Ninh cắn chặt môi, trong đáy mắt là cả một trời thất vọng và đau đớn.

"Sau khi viện, cho bà cơ hội , là bà trân trọng."

" tin những thứ đó là thật, mong bà sẽ giải thích với ."

" . Ngay cả đến khi bước tận cửa, bà vẫn còn chối quanh co!"

"Rốt cuộc bà vô liêm sỉ đến mức nào thế hả!"

" vô liêm sỉ?" Viện trưởng Hách bật giễu, bà đưa tay sờ mặt , chỗ tát vẫn còn nóng rát: "Cả nửa đời vùi ở trại trẻ mồ côi, đến con cái cũng thời gian ở bên."

"Lương tháng vài triệu, chịu đủ loại giám sát, kiểm tra ngừng. Cuối cùng đến đám cưới của con cũng lo nổi tiền."

"Lúc trại trẻ mồ côi sắp sụp đổ, chẳng cũng là chạy ngược xuôi xin quyên góp đó ? Không , nơi đó đóng cửa từ lâu .”

" chỉ lấy tạm một phần nhỏ tiền quyên góp mà thôi."

"Thật nực !" Chung Thư Ninh mỉa.

Một phần nhỏ? Riêng căn biệt thự họ đang giá tới hàng triệu.

Kẻ luôn tô vẽ cho tội của .

"Trong mắt đám nhà giàu , vài ba triệu, thậm chí cả chục triệu chẳng đáng là gì. Quyên góp với họ chỉ là trò phô trương, là một cách khác để kiếm lời. Cô tưởng họ thật lòng giúp đám trẻ mồ côi các cô ?"

Khóe môi Chung Thư Ninh hiện lên nụ lạnh giá: "Thế còn chúng , chẳng cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của bà ?"

"Không giống! Ít còn chăm sóc cô!"

"Bà thật sự…" Chung Thư Ninh siết chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch vì tức giận: "Khiến cảm thấy ghê tởm."

"Giả tạo, ích kỷ, vô liêm sỉ!"

Đến nước , viện trưởng Hách cũng thèm giữ mặt mũi nữa. Ngược , bà còn vẻ tủi , đáng thương, cô:

"Ninh Ninh, chẳng giờ cô vẫn gọi ? cô là đứa trẻ bụng, vì dù phát hiện chuyện , cô vẫn vạch trần mặt khác, thậm chí còn lưng với Hạ Văn Lễ vì ."

Chung Triệu Khánh thì hoảng loạn, ông còn đang trông cậy Hạ Văn Lễ cứu mạng!

"Vậy nên, thực cô cũng vạch mặt , đúng ?" Viện trưởng Hách cô với vẻ mặt khẩn cầu: "Ninh Ninh , ở đây chỉ vài thôi, xin cô hãy tha cho một ."

Chung Thư Ninh gật đầu: " thể đồng ý. cũng thể đảm bảo của sẽ hé nửa lời.”

Người của ?

Lý Khải khẽ ho một tiếng.

Câu , chẳng đang đến .

" mà, viện trưởng Hách , miệng của tổng giám đốc Chung thì bịt kiểu gì đây?"

Hai tiếng “viện trưởng Hách” là lời tuyên bố rõ ràng: Giữa họ còn đường nửa.

"Chuyện …" Viện trưởng Hách lập tức sang Chung Triệu Khánh.

"Giờ ông đang thiếu tiền trầm trọng, là bà nhả hết tiền nuốt bao năm nay , may còn tha cho một con đường sống." Chung Thư Ninh cau mày, như đang thực lòng suy nghĩ giùm cho bà .

" bao nhiêu , tổng giám đốc Chung còn chẳng thèm để mắt tới ." Nghe đến đó, viện trưởng Hách hoảng hốt thấy rõ.

" tính sơ qua tài sản tên bà và nhà bà, tới chục triệu thì ít nhất cũng vài ba triệu đấy."

"Bà từng đó tiền thật ?" Chung Triệu Khánh kinh ngạc. Trước đó, ông lấy một triệu để dẹp chuyện nhà họ Phùng mà cũng khó khăn trăm bề.

Giờ phút , trong mắt ông muỗi cũng là thịt. Sao ông thể dễ dàng bỏ qua?

Mấy chục năm qua, nhà họ Chung đều đều quyên góp cho trại trẻ mồ côi, mỗi năm cũng cả trăm triệu, kéo dài gần 20 năm, cộng dồn cũng là con nhỏ.

Đã ăn bụng , bây giờ còn bắt nhả ?

Sao viện trưởng Hách thể cam lòng?

trừng mắt Chung Thư Ninh, ánh mắt lạnh lẽo oán độc:

" tổng giám đốc Chung vô duyên vô cớ tìm đến , thì là hai bố con các cố tình giăng bẫy hại !"

"Chung Thư Ninh, cô thật độc ác!”

Loading...