Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 113: Ninh Ninh nổi giận - Phá nát nhà của bà ta.

Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:52:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viện trưởng Hách thì sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ điều gì đó: “Con về để lấy đồ ?”

Chung Thư Ninh sang , hỏi ngược : “Mẹ Hách, thật sự mong con nhà họ Chung ?”

“Mẹ chỉ mong con hạnh phúc.”

“…”

Sự im lặng khó diễn tả lan tỏa giữa hai .

Chung Thư Ninh mỉm nhưng nụ thật xa lạ. Nhất là ánh mắt , rõ ràng đang , mà chẳng mang chút cảm xúc nào, khiến viện trưởng Hách chợt thấy rùng .

sang hỏi lái xe: “Tài xế, chúng đang ?”

Tài xế đáp.

“Tài xế?” Viện trưởng Hách nhíu mày: “ đang hỏi đấy.”

Vẫn im lặng.

Cảm thấy gì đó , bà vội sang Chung Thư Ninh, nhanh chóng lấy điện thoại , gõ một tin nhắn:

[Ninh Ninh , chẳng lẽ chúng gọi nhầm xe dù ?]

Chung Thư Ninh chỉ khẽ , mà trả lời.

lúc , xe rẽ ngoặt, chạy một khu biệt thự mới xây mấy năm gần đây ở Thanh Châu, chính là nơi nhà họ Chu đang ở. Tuy mức giá thấp hơn khu Lan Đình một chút nhưng cũng thuộc dạng tấc đất tấc vàng.

Thanh Châu chỉ 3, 4 khu biệt thự cao cấp, nơi chính là một trong đó.

Đến cổng, tài xế gì với bảo vệ, cho phép thông qua.

Xe tiếp tục chạy , viện trưởng Hách bắt đầu cảm thấy lo lắng, cả yên.

“Ninh Ninh, dạo gần đây con ở đây ?” Bà hạ giọng hỏi.

Chung Thư Ninh vẫn giữ nguyên nụ nhạt môi, nghiêng đầu : “Mẹ Hách, thật sự còn gì với con ?”

“Nói gì cơ?”

Viện trưởng Hách thở dài: “Ninh Ninh , thể tự chặt hết đường lui cho .”

“Về , dù con gả nhà họ Hạ , nếu nhà đẻ chỗ dựa, sẽ thật lòng coi trọng con chắc?”

“Đợi đến khi con kết hôn, lễ cưới chẳng nổi một bên nhà gái, sẽ thế nào? Đều là một nhà, thù hằn gì mà thể bỏ qua chứ?”

Khi đang chuyện, xe từ từ dừng một căn biệt thự.

Chung Thư Ninh ngắt lời đúng lúc:

“Mẹ Hách, đến .”

Biệt thự ở đây đều xây theo kiểu mẫu, từ bên ngoài trông khác biệt mấy. khi viện trưởng Hách bước xuống xe, thấy nhà cửa, cả như hóa đá, đồng tử co rút, giống như tận mắt thấy thứ gì đó rùng rợn, khiến bà hoảng sợ đến cứng đờ cả .

“Mẹ Hách, ạ?” Chung Thư Ninh nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội.

“Không… cả.”

Dạo gần đây ảnh hưởng của bão nên nắng thu dịu nhẹ, quá gay gắt, chiếu lên cũng chẳng thấy nóng. hai bàn tay viện trưởng Hách đặt bên cứ siết chặt liên hồi, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, cả run rẩy…

Cả toát lên vẻ sợ hãi cực độ!

Sắc mặt trắng bệch, lạnh toát từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh túa đầy lưng và thấm ướt trán bà .

“Mẹ Hách, thấy nóng ?” Giọng Chung Thư Ninh dịu dàng như gió xuân tháng Ba, thế nhưng lọt tai viện trưởng Hách như gió rét giáng xuống giữa ngày đông, khiến cả lạnh toát.

“Không… lạnh.”

đang toát mồ hôi kìa.”

Chung Thư Ninh rút khăn giấy , định giúp bà lau mồ hôi nhưng khi đầu ngón tay chạm khẽ da bà

Cả viện trưởng bỗng run lên dữ dội, theo bản năng giơ tay gạt phắt .

“Ninh Ninh, là… chúng mau về nhà họ Chung .”

Vừa xong, bà lập tức tính rời !

tài xế ban nãy vẫn ghế lái xuống xe từ khi nào , giờ chặn ngay mặt, đưa tay ngăn .

“Cậu… định gì?”

Ngay khoảnh khắc .

Dường như bà chợt hiểu điều gì, lập tức đầu , chằm chằm Chung Thư Ninh: “Ninh Ninh? Chuyện ?”

“Mẹ hoảng cái gì?”

“Mẹ hoảng!”

“Đã đến ngay cửa nhà , Hách, mời con một lát ?”

Câu như sấm rền giữa trời quang.

Khuôn mặt tròn trịa, vốn dĩ gương mặt phúc hậu của bà còn sót chút máu, giờ cũng tái nhợt. Gió thu se lạnh thổi qua, cơn lạnh ngấm sâu tận xương tủy.

Cả căng cứng, lồng n.g.ự.c run lên từng đợt.

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thoạt cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi.

“Ninh… Ninh? Con đang ?” Giọng bà run rẩy, cách nào khống chế .

“Con hồ đồ thật , nơi thể là nhà của ? Tiền lương mỗi tháng của chỉ mấy ngàn đồng, đừng là con cãi với ngài Hạ đến mức đầu óc choáng váng đấy chứ?”

“Cửa khóa vân tay, thử mở xem.” Chung Thư Ninh nhạt, nhẹ như .

“Đây là nhà khác, lỡ tay động nhầm báo động thì ? Họ sẽ báo cảnh sát đấy! Con đừng đùa nữa, thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-113-ninh-ninh-noi-gian-pha-nat-nha-cua-ba-ta.html.]

Viện trưởng Hách hoảng hốt, định kéo Chung Thư Ninh rời . tài xế nhanh tay giữ chặt bà , cưỡng ép lôi thẳng bà đến cửa nhà.

Cả đơ , mơ hồ hiểu chuyện gì đang xảy : “Cậu gì thế? Buông ! Cậu gì hả? Cậu tin , gọi đến bây giờ!”

“Mẹ cứ gọi .” Lúc , nụ mặt Chung Thư Ninh biến mất, chỉ còn vẻ lạnh lùng: “Gọi lớn , thể gọi hàng xóm và bảo vệ đến.”

“Hay là báo cảnh sát?”

“Cũng , để con gọi giúp .”

“…”

Vài câu đơn giản khiến viện trưởng Hách lập tức câm nín.

Lúc , tài xế gọi là "tài xế" giữ c.h.ặ.t t.a.y bà để thử dấu vân tay khóa cửa, bắt đầu từ ngón cái bên tay .

Đến ngón áp út thì…

Một tiếng “Cạch” vang lên, âm thanh gọn gàng và dứt khoát.

Cửa… mở .

Khoảnh khắc , viện trưởng Hách như rút sạch bộ sức lực, sống lưng cứng đờ, hồn vía như bay mất.

Nếu nhờ tài xế đỡ lấy, lẽ bà khuỵu ngã ngay tại chỗ.

Chung Thư Ninh thì thản nhiên vượt qua bà , đẩy cửa bước thẳng bên trong biệt thự.

Căn nhà trang hoàng vô cùng tinh tế, khí chất xa hoa lồ lộ.

Bàn trong phòng khách từ gỗ hoàng hoa lê quý hiếm, những chiếc bình trang trí đều là đồ sứ thượng hạng. Đèn chùm pha lê to lớn treo trần nhà, ánh nắng từ cửa sổ hắt , phản chiếu những tia sáng lấp lánh như sa.

“Mẹ Hách, giải thích cho con với. Nếu đây là nhà của thì vì cửa lưu vân tay của ?”

Chung Thư Ninh chậm rãi quan sát, hỏi.

Nội thất, đồ điện đều là đồ mới toanh, rõ ràng dấu vết sinh hoạt nhưng vẫn còn mới.

“Làm ?” Đến nước viện trưởng Hách vẫn còn chối, cứng miệng: “Ninh Ninh, rốt cuộc con gì? Con xông nhà khác thế là phạm pháp đấy!”

“Ồ, thì báo cảnh sát .”

Chân Chung Thư Ninh thương, nhanh nhưng thong thả dạo quanh phòng khách như đang ngắm nhà mẫu. Cô đầu tài xế:

Meivory

“Lý Khải, đưa điện thoại cho bà , để bà báo cảnh sát.”

Người tài xế , ai xa lạ mà chính là Lý Khải.

Lý Khải lập tức đưa điện thoại nhét tay viện trưởng Hách.

Tay bà lạnh ngắt, run rẩy đến mức cầm nổi, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất, phát một tiếng cạch rõ ràng.

“Sao thế ạ?” Chung Thư Ninh đầu , khẽ: “Chắc là Hách lớn tuổi , cầm điện thoại cũng vững. Lý Khải, giúp bà gọi cảnh sát .”

“Vâng.”

Lý Khải cúi xuống nhặt điện thoại lên, chuẩn bấm 110. đúng lúc , viện trưởng Hách bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay , sang trừng mắt Chung Thư Ninh:

“Rốt cuộc con gì?”

“Sao? Không diễn nữa ?” Chung Thư Ninh bật , giọng nhẹ như gió thoảng nhưng khiến lạnh sống lưng.

Ngay lúc đó, bên ngoài bất chợt vang lên tiếng xe.

Sắc mặt viện trưởng Hách lập tức tái mét.

Chỉ âm thanh, bà đoán xe dừng ngay ngoài cửa.

Cửa đóng hẳn, tiếng cốc cốc gõ hai cái vang lên, đó cánh cửa đẩy :

“Xin , phiền .”

Người bước cảnh sát.

Mà là… Chung Triệu Khánh!

“Đây là ?” Chung Triệu Khánh ngơ ngác hỏi, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng bệch của viện trưởng Hách, còn liên tục nháy mắt hiệu. Ông hỏi:

“Sao bà hẹn tới đây?”

hẹn ông.” Viện trưởng Hách chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung.

“Rốt cuộc đây là nhà ai?” Lúc Chung Triệu Khánh vẫn còn mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy , liếc Chung Thư Ninh.

Ánh mắt cô dừng một chiếc tủ, nơi đặt một bình hoa cổ. Rồi tầm mắt chuyển sang bức thư pháp đóng khung cẩn thận treo giữa phòng khách.

Trên đó là bốn chữ “Trăm phúc hội tụ?”

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ lạnh lùng.

Cô siết chặt bình hoa, đột nhiên giơ tay, ném thẳng bức thư pháp tường.

Kèm theo một tiếng “Xoảng” chói tai.

Bình hoa và lớp kính của khung tranh vỡ tan tành, rơi loảng xoảng mặt đất. Bức thư pháp tường chao đảo một lúc cũng rơi “Rầm!” xuống sàn.

Bức “Trăm phúc hội tụ” cứ thế mà hủy!

Cô vung tay, đập vỡ thêm một món đồ trang trí khác ngay bên cạnh.

Chung Triệu Khánh hình:

Rốt cuộc đây là nhà ai? Con nhỏ điên ?

Chạy đến nhà đập phá đồ đạc, phá nhà thế !

Viện trưởng Hách sợ đến mức hét lên theo phản xạ: “Chung Thư Ninh, cô điên ! Cô cái bình hoa và bức thư pháp đáng giá bao nhiêu tiền hả?”

“Bao nhiêu? Bà xem nào.” Chung Thư Ninh đầu .

cũng , bao nhiêu năm qua bà nuốt bao nhiêu tiền quyên góp !”

Loading...