Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 112: Quay lại nhà họ Chung? Người có quyền có thế vui buồn thất thường.

Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:52:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Thư Ninh đợi 7, 8 phút, viện trưởng Hách mới .

tỏ vẻ khó xử: “Ninh Ninh , thật sự xin con, hiện giờ trong trại trẻ còn giường trống nữa. Chân con bất tiện, thể ở chung với bọn trẻ, sợ chúng ồn ảnh hưởng đến con.”

“Không ạ, con khách sạn ở cũng .”

“Sao mà !” Viện trưởng Hách vội ngăn : “Ninh Ninh , con thật cho , rốt cuộc con và ngài Hạ mâu thuẫn gì ?”

“Không ạ. Sống cùng một nhà thì kiểu gì cũng lúc xung đột.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Chung Thư Ninh rung lên. Cô thu dọn hành lý tiện tay bật loa ngoài.

“Cô chủ?”

“Dì Trương, chuyện gì ?”

“Ông chủ bảo thu dọn đồ đạc của cô.”

Chung Thư Ninh khựng , sắc mặt lúng túng.

“Trừ quần áo , cô còn để mấy cái cúp, lấy hết ?”

“Lấy hết.”

Vừa xong, Chung Thư Ninh tắt loa ngoài, phòng tắm máy. Viện trưởng Hách bên cạnh, hết mà nét mặt thoáng vẻ kỳ lạ. Đến khi cô bước , bà sốt ruột hỏi:

“Ninh Ninh, ngài Hạ ý gì? Cậu con dọn ngoài thật ?”

Cô gượng , gì.

Dường như ngầm thừa nhận điều bà .

“Đến nước mà con vẫn chịu thật với ?”

“Lần tình cờ thấy hai đứa chuyện, con theo về Bắc Kinh. Có vì chuyện đó mà hai đứa xảy mâu thuẫn ?” Viện trưởng Hách mạnh dạn đoán.

Chung Thư Ninh mím môi, vẫn lên tiếng.

“Cái họ Hạ đó là ai chứ, dù con theo , lẽ Trung thu cũng vẫn trải qua lễ một thôi.”

“Người ở nơi đó càng giả tạo, càng thực dụng. Con quá hiền lành, thật sự lo cho con.”

Chung Thư Ninh gắng gượng nhếch môi một cái: “Thật , chuyện con và mâu thuẫn, phần lớn là vì…”

“Vì cái gì?” Viện trưởng Hách cô chằm chằm.

“Anh .”

Chung Thư Ninh thẳng .

Viện trưởng Hách sững sờ, ánh mắt bà chợt lóe lên, theo phản xạ sang hai bên.

Vô thức tránh ánh mắt của cô.

“Con, con gì cơ?” Viện trưởng Hách tỏ kinh ngạc, giống như đang giả vờ: “Cậu á?”

.”

“Thật là vớ vẩn! Mẹ và mới gặp một , dám bừa như thế?” Giọng viện trưởng Hách bỗng trở nên kích động: “Ninh Ninh , từ lúc con còn bé xíu, chăm sóc con , con còn tin ?”

“Chính vì tin nên con mới trở mặt với .”

Nghe câu , sắc mặt bà mới dịu đôi chút.

“Mẹ với con mà, cái họ Hạ đó kiểu mà chúng thể dễ dàng dây .”

“Ở Tứ Cửu Thành, thế nào cũng . Nhà họ Hạ càng thứ mà bình thường như chúng thể với tới. Loại quyền thế như vui buồn thất thường. Lúc vui thì cúi mang giày cho con, còn bây giờ…”

“Con còn đang bệnh mà bảo thu dọn hết đồ đạc, chẳng là đang đuổi con ?”

“Mẹ Hách, xin đừng nữa.” Chung Thư Ninh cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.

“Con ngoan, đừng sợ, còn ở đây .”

Vừa , viện trưởng Hách đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô: “Con nhớ kỹ, dù chuyện gì xảy , con vẫn luôn là đứa con của .”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.

“Cái họ Hạ thật quá đáng, dựa mà dám chứ?” Rõ ràng viện trưởng Hách vẫn còn bận lòng vì câu lúc nãy của cô.

“Chỉ vì đeo vòng tay, mua nhà cho con trai ở Thanh Châu nên cho rằng dụng ý khác. Con đương nhiên cãi .”

“Ninh Ninh , thật nghĩ gì về , để bụng .” Viện trưởng Hách thở dài một .

“Cả đời cưu mang bao nhiêu đứa trẻ mồ côi, lương tâm hổ thẹn!”

“Con cần gây chuyện với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-112-quay-lai-nha-ho-chung-nguoi-co-quyen-co-the-vui-buon-that-thuong.html.]

Chung Thư Ninh chua chát: “Con gọi Hách, tức là kính trọng như ruột, con thể để bôi nhọ ? Anh còn với cái giọng điệu cao như đang phán xét thiên hạ.”

“Anh thể mắng con nhưng sỉ nhục !”

Viện trưởng Hách thở dài: “Vậy con tính ?”

“Con cũng nữa, cứ tìm chỗ ở tạm .”

Lúc , viện trưởng Hách như điều . Bà ấp a ấp úng hồi lâu nhưng vẫn mở lời.

“Mẹ Hách, nếu gì thì cứ thẳng ạ.”

“Là thế …”

Viện trưởng Hách , nắm tay Chung Thư Ninh, cả hai cùng xuống mép giường: “Ninh Ninh , mấy hôm , tổng giám đốc Chung đến tìm .”

Thấy sắc mặt Chung Thư Ninh khẽ đổi, viện trưởng Hách vội nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dịu dàng : “Con đừng vội, .”

“Mẹ con và nhà họ Chung chấm dứt quan hệ nhận nuôi ?”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.

“Quả thật chuyện đây nhà họ Chung quá đáng. mối quan hệ giữa con và Chung Minh Diệu vẫn luôn khiến họ canh cánh trong lòng. Họ cứ nghĩ là con xen phá hoại tình cảm gia đình họ, còn giấu chuyện con thương ở chân… Nghe thôi thấy giận con !”

Viện trưởng Hách với vẻ đầy bất bình!

“Con dứt khoát như thì cũng còn đường lui nữa.”

“Sắp đến Trung thu , sum họp. Còn con thì ở khách sạn một , thấy cô đơn lạnh lẽo ?”

Meivory

Nghe đến đây, Chung Thư Ninh cúi đầu, khẽ hỏi: “Mẹ đến để mặt nhà họ Chung khuyên con về ?”

“Sao thể như , chỉ thấy xót cho con thôi!”

“Mẹ con lớn lên, quá hiểu con. Ngày con thể chịu ở nhà họ Chung lâu đến thế, chẳng vì khao khát một mái ấm đó ? Trải qua ngần chuyện, vợ chồng tổng giám đốc Chung thật sự hối hận vì những gì họ từng với con. Hay là…”

“Hay là con cho họ một cơ hội nữa? Cũng là cho chính con một cơ hội.”

Chung Thư Ninh gì.

Viện trưởng Hách khẽ vỗ tay cô: “Chẳng lẽ, con vẫn còn trông mong Hạ Văn Lễ ?”

“Ninh Ninh, con đừng dại dột nữa!”

“Con cũng còn là đứa trẻ nữa, hãy thực tế .”

Chung Thư Ninh gật đầu: “Con thể trông chờ .”

“Được , con đừng cố chấp nữa, một . Mẹ con sĩ diện.” Viện trưởng Hách vòng tay ôm vai cô, giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương, bàn tay vẫn vuốt nhẹ tóc cô, y hệt như khi còn bé.

“Ngày đưa con đến nhà họ Chung, hôm nay, để đưa con về đó một nữa.”

Khoảng hơn 10 phút , Chung Thư Ninh và viện trưởng Hách kéo theo vali, xách túi hành lý lên xe taxi, thẳng về nhà họ Chung.

Mà lúc , trong một chiếc xe ẩn nơi góc tối, động cơ cũng khẽ khởi động, từ từ chạy khỏi chỗ núp.

“Sếp?” Gần đây Trần Tối bận túi bụi vì đủ thứ chuyện vụn vặt nên rõ chuyện gì đang xảy . Anh đang bên ghế lái, khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng đây canh nữa ? Có chuyện gì thế ạ?”

“Bám theo.” Hạ Văn Lễ ở ghế , giọng dửng dưng.

Khoảng 10 phút , Trần Tối cau mày, thấy gì đó đúng: “Sếp , hình như, hình như là đang về phía nhà họ Chung.”

Vài năm , ông chủ nhà cứ như bệnh, chẳng chuyện gì cũng lặn lội đến Thanh Châu. Ngoài chỗ Chung Thư Ninh tập luyện và thì chính là khu nhà cô ở, rành cái tuyến đường lắm .

.” Hạ Văn Lễ đáp, giọng nhẹ như .

“Anh và bà chủ chuyện gì chứ ạ?”

“Không .”

“Vậy thì .” chuyện gì thì tại hôm nay cô viện do ông chủ đến đón? Cô về Lan Đình mà về nhà họ Chung?

Trần Tối còn kịp phản ứng gì thì ông chủ buông thêm một câu: “Chỉ là cãi một trận thôi.”

“…”

Trần Tối phát điên.

Trời ơi ông cố nội của ơi, chắc tiền trợ cấp Trung thu năm nay của sắp mọc cánh bay !

Ban đầu, đúng là chiếc taxi đang chạy về hướng nhà họ Chung nhưng đến khu biệt thự nơi nhà họ ở, xe rẽ mà cứ thế chạy thẳng qua…

“Tài xế, nhầm đường đấy?” Viện trưởng Hách cau mày hỏi.

“Không nhầm ạ. Lúc con đặt xe qua điện thoại, điểm đến mà con ghi nhà họ Chung. Con ghé chỗ khác .” Chung Thư Ninh nghiêng đầu ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhàng.

Loading...