Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 111: Tranh cãi? Anh đã đủ nuông chiều em rồi.
Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:52:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong phòng bệnh.
Chung Thư Ninh ăn hai miếng bánh ngọt, lòng lơ đãng, mãi đến khi Chung Minh Diệu tới mới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Chị, em cố ý hầm canh cho chị .”
“Cảm ơn em nhé.”
Vốn dĩ Chung Thư Ninh vẫn còn thất thần, cho đến khi húp một ngụm canh, nó dở đến mức cô suýt nữa thì nôn : “Đây là cái gì ?”
Thuốc độc ?
“Móng giò hầm củ sen, ăn gì bổ nấy đó chị.”
“Em tự nếm thử xem, đây là thứ cho uống đấy ?”
“Em nếm , thấy cũng mà.” Chung Minh Diệu lập tức chuyển mắt, sang Hạ Văn Lễ: “Anh rể, thử xem?”
Mặt Hạ Văn Lễ cảm xúc: “Thứ bổ thế , vẫn nên để dành cho Ninh Ninh ăn .”
Nói , còn cố ý liếc Chung Thư Ninh: “Hầm canh dễ , đây là tấm lòng của em trai em, em ăn nhiều một chút, đừng lãng phí.”
“…”
cái thứ đúng là khó uống thật.
Ngấy quá.
Lúc , đến cứu cô thì thôi, còn cố ý thêm dầu lửa, khiến Chung Thư Ninh nhịn mà lén lườm một cái. Khóe môi Hạ Văn Lễ khẽ nhếch lên, nghiêng đầu chuyện với Chung Minh Diệu.
“Anh rể, em nhờ một chuyện ạ?” Chung Minh Diệu thăm dò.
Hạ Văn Lễ hiệu cho tiếp.
“Tết Trung thu, chú nhỏ của cũng về nhà đón Tết ạ?”
“Nếu gì đặc biệt, chắc là chú sẽ về.”
“Vậy thể giúp em xin một chữ ký ạ? Vốn dĩ em định nhờ chị em nhưng chị ngại, chắc là dám mở lời.”
“…”
Câu là ý gì đây?
Chị ngại ?
Thế mặt mũi của thì quan trọng ?
Chắc là từng ai đưa yêu cầu như với Hạ Văn Lễ bao giờ, sững sờ một lúc cũng gật đầu đồng ý.
Suy cho cùng thì Chung Minh Diệu cũng mới 19 tuổi, vẫn còn chút tính trẻ con, giấu nổi vẻ vui mừng. Cậu đầu thấy hộp bánh Trung thu đặt bàn thì buột miệng hỏi: “Cái là ai tặng thế ạ?”
“Là viện trưởng Hách ở trại trẻ mồ côi.” Dì Trương trả lời: “Bà còn mất cả chìa khóa, tìm thấy nữa?”
“Bà gọi , chắc là tìm .” Chung Thư Ninh khuấy bát canh móng giò mặt.
“Là bà …”
Chung Minh Diệu xin chữ ký nên đương nhiên là vui, vì lúc nhắc tới viện trưởng Hách, nụ môi dần tan, sự đối lập vô cùng rõ rệt.
Rõ ràng là thích vị viện trưởng Hách cho lắm.
Chung Thư Ninh truyền dịch xong, vốn dĩ ăn mấy miếng bánh ngọt thấy trong khá dễ chịu nhưng bát canh móng giò của Chung Minh Diệu cho khó chịu.
Cô uống nhưng khổ nỗi đây là tấm lòng của em trai, cô đành cố gắng uống vài ngụm.
Lúc , trong dày cô cuộn lên một cảm giác khó chịu.
Cô chống một chân xuống đất, lao thẳng phòng vệ sinh.
Suýt nữa thì nôn .
“Chị, chị chứ?” Chung Minh Diệu ở cửa.
“Không , chỉ là buồn nôn thôi.”
Lúc cô , Hạ Văn Lễ đưa cho cô một ly nước. Chung Minh Diệu nép sang một bên, ánh mắt cứ đảo tới đảo lui, dừng bụng cô, cái đó như thể đang :
Không là chị thai đấy chứ!
Chung Thư Ninh cạn lời, đây cô phát hiện em trai giỏi tưởng tượng đến thế chứ!
Bản cô tham gia thi nhảy, còn ngừng truyền dịch, thể mang thai .
Điều khiến cô sụp đổ nhất là, Chung Minh Diệu đầu Hạ Văn Lễ: “Anh rể, thích trẻ con ?”
Hạ Văn Lễ gì, chỉ liếc Chung Thư Ninh.
Ánh mắt như đang hỏi:
Em bảo nó hỏi đấy ?
Chung Thư Ninh đúng là trăm cái miệng cũng thể giải thích nổi.
Chung Thư Ninh ở bệnh viện ba ngày chuẩn xuất viện.
Vốn dĩ chuyện vẫn bình thường, y tá cũng giao ca đúng giờ. Cô y tá nhận ca kiểm tra phòng bệnh theo thường lệ nhưng khi đến gần phòng của cô, thấy tiếng tranh cãi.
“... Em đến Bắc Kinh.” Là giọng của Chung Thư Ninh.
Meivory
“Em đến Bắc Kinh, là theo ?” Giọng Hạ Văn Lễ vẫn lạnh lùng và bình thản như thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-111-tranh-cai-anh-da-du-nuong-chieu-em-roi.html.]
Ngài Hạ khó gần.
Các cô y tá đều dám chuyện với nửa lời.
“Đến Bắc Kinh, em lạ nước lạ cái, nơi nương tựa.”
“Chẳng lẽ em chỗ dựa ở Thanh Châu chắc?”
Hai cô y tá thì sững sờ.
Chuyện nhà họ Chung, ở Thanh Châu ai mà .
Lời của Hạ Văn Lễ, quả thực tổn thương khác.
“Em suy nghĩ cho kỹ , hoặc là về Bắc Kinh với , hoặc là tiếp tục ở đây. Anh nhiều thời gian để chạy chạy , thời gian ở bệnh viện với em lãng phí của nhiều thời gian .”
“Lãng phí?” Chung Thư Ninh khẽ: “Ở bên em... là lãng phí thời gian ?”
“Tóm , nếu em về Bắc Kinh với thì cũng đừng nữa!”
Giọng lạnh tanh: “Chung Thư Ninh, đủ nuông chiều em , em nghĩ cho kỹ hẵng liên lạc với .”
“Hoặc là, dứt khoát đừng liên lạc nữa.”
…
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh mở . Ngũ quan vốn lạnh lùng sắc bén của Hạ Văn Lễ càng trở nên sâu thẳm và sắc lẹm. Cô y tá mỉm với nhưng chỉ coi như thấy.
Hơi lạnh phả mặt như mang theo cả sương tuyết, dường như khí cũng tràn ngập giá rét.
Cô y tá chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Khi cô dè dặt gõ cửa phòng bệnh, Chung Thư Ninh đang ngẩn giường, bên cạnh là quần áo còn đang chờ thu dọn.
“Cô Chung, đến giờ kiểm tra phòng ạ.”
Chung Thư Ninh gắng gượng nặn một nụ : “Cô vất vả .”
“Hôm nay cô xuất viện đúng ? Cơ thể chỗ nào khỏe ạ?” Cô y tá đo nhiệt độ cho cô: “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
“ mà.”
“Vậy lát nữa cô đến thủ tục xuất viện là thể về .” Y tá đưa mắt quanh phòng bệnh. Hai ngày Chung Thư Ninh viện, vốn dĩ một phụ nữ trung niên chăm sóc nhưng giờ cũng thấy nữa.
Chân của cô đỡ sưng nhưng vẫn bất tiện. Cô cúi đầu thu dọn quần áo.
Vốn dĩ mảnh mai, bóng lưng đơn bạc, trông cô...
Cứ như sắp .
Cô y tá tiện hỏi thêm, nhanh rời khỏi phòng bệnh. ngoài, cô nhịn mà bàn tán vài câu.
“Về Bắc Kinh với ngài Hạ thì quá còn gì, cô ?”
“Đất Bắc Kinh nước sâu lắm, chắc là cảm thấy chỗ dựa, sợ bỏ rơi.”
“ từ lâu , mối quan hệ của họ chẳng duy trì bao lâu .”
...
Vì chân Chung Thư Ninh bất tiện nên thu dọn đồ đạc chậm. Chẳng mấy chốc, cửa phòng bệnh gõ nhẹ. Cô đầu , thấy đang ở cửa thì ngẩn một lát, đó lập tức mỉm : “Mẹ Hách, đến nữa ?”
“Vừa ngoài một chút việc, con ở đây ?”
“Thì...”
Dường như cô giải thích nhưng tìm lý do thích hợp. Cô cắn chặt môi, khẽ cúi đầu, chỉ thấy tủi .
“Ninh Ninh, xảy chuyện gì ?” Bà đến gần, nắm lấy tay Chung Thư Ninh.
Giọng bà trìu mến dịu dàng, đầy vẻ quan tâm.
“Không chuyện gì ạ.” Cô gượng gạo.
“Con sắp đến nơi , thể chuyện gì chứ?” Viện trưởng Hách cau mày: “Lúc nãy qua đây bàn tán, con…”
“Cãi với ngài Hạ ?”
“Mẹ đừng họ bậy, chỉ tranh cãi thôi ạ. Con , cần lo lắng .”
Vậy mà vẻ mặt của Chung Thư Ninh, đến nụ cũng vô cùng gượng gạo.
“Mẹ con lớn lên từng ngày, chuyện gì mà giấu chứ? Lúc gặp con, con mới hơn hai tuổi, bé xíu xiu, ngày đêm tim cũng đau theo. Có chuyện gì thì cứ với , bây giờ lớn thì thấy còn đáng tin nữa ?”
“Không ạ, nghĩ nhiều .” Chung Thư Ninh bất đắc dĩ.
“Vậy con cãi với , xuất viện sẽ ?” Viện trưởng Hách cau mày.
“Trong trại trẻ còn phòng cho con ở tạm mấy hôm ạ?”
“...”
Nghe , viện trưởng Hách sững sờ mất mấy giây mỉm : “Để gọi điện hỏi thăm tình hình một chút.”
Đợi bà rời khỏi phòng bệnh, Chung Thư Ninh mới cúi đầu tiếp tục thu dọn quần áo.
Cô mở điện thoại xem giờ.
Từ lúc cô và Hạ Văn Lễ cãi đến giờ mới hơn nửa tiếng, trại trẻ mồ côi cách đây cũng xa. Nếu tính theo thời gian xe, bà đến…
Nhanh thật đấy.