Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 110: Em có muốn theo anh về Bắc Kinh định cư không?
Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Văn Lễ mặc một bộ âu phục trang trọng, áo vest vắt khuỷu tay. Chiếc sơ mi trắng sơ vin gọn gàng trong cạp quần, tôn lên vòng eo săn chắc. Hàng mày và ánh mắt của lạnh lùng, sắc bén, toát vẻ đầy công kích.
Viện trưởng Hách vội vàng đặt tách xuống, bật dậy: “Ngài Hạ.”
“Đây là viện trưởng Hách của trại trẻ mồ côi.” Chung Thư Ninh giới thiệu: “Bà đến thăm em.”
“Bà lòng , cứ tự nhiên, đừng khách sáo.”
Giọng nhanh chậm.
Ánh mắt lướt qua bà , một cái dò xét từ cao khiến đối diện căng cả da đầu. khi sang Chung Thư Ninh, ánh mắt dịu dàng hẳn .
Có Hạ Văn Lễ ở đây, cuộc chuyện trở nên gượng gạo. Viện trưởng Hách hòa nhã: “Năm nay, cảm ơn ngài Hạ hào phóng quyên góp.”
Dĩ nhiên là là về khoản tiền quyên góp.
“Đó đều là tiền của Ninh Ninh quyên góp, liên quan đến .”
Lúc Trần Tối quyên góp, tên gửi là Chung Thư Ninh nhưng ai cũng , tiền là do Hạ Văn Lễ bỏ . Lời của dường như thể hiện rõ dính dáng gì đến chuyện của trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng Hách gượng, ánh mắt của Hạ Văn Lễ đến tê cả da đầu.
Bà đưa tay vuốt mái tóc mai, ống tay áo kéo lên một đoạn, để lộ một chiếc vòng ngọc bích.
Ánh mắt Hạ Văn Lễ lướt qua đó, giọng điệu bình thản: “Chiếc vòng tay viện trưởng Hách… trông cũng đấy.”
Lúc , Chung Thư Ninh mới để ý thấy tay viện trưởng Hách đeo một chiếc vòng ngọc bích.
Trong ấn tượng của cô, bà là sống giản dị, bao giờ đeo trang sức. Dù thì bà cũng chăm sóc bọn trẻ, mà ở trại trẻ mồ côi thiếu những đứa bé mới vài tháng tuổi bỏ rơi, quả thực đeo trang sức tiện.
Đáy mắt viện trưởng Hách thoáng hiện lên chút hoảng hốt nhưng nét mặt vẫn hề đổi.
Bà trấn tĩnh , xuề xòa: “Cái là con dâu du lịch dụ mua đấy, đồ rẻ tiền mấy trăm tệ thôi, chắc là bằng thủy tinh. đây là tấm lòng của con bé, cũng nỡ từ chối nên đeo tạm để phối đồ.”
Bà tiếp: “Cậu nó trông ư? Lẽ nào con bé may mắn, vớ của hời thật ? Thôi thì, cũng chẳng rành mấy thứ .”
“Con trai lập gia đình ạ?” Chung Thư Ninh bà một con trai và một con gái.
Viện trưởng Hách đáp: “Kết hôn 3, 4 năm , hai năm sinh cho một thằng cháu nội.”
“Vậy ạ, chúc mừng . Con hề chuyện .” Chung Thư Ninh mỉm thờ ơ.
Meivory
“Cảm ơn con.”
“Anh chị ở Thanh Châu ạ?”
“Ừ, chúng nó cứ đòi lên trông cháu giúp nhưng nỡ bỏ mấy đứa nhỏ ở trại trẻ.” Viện trưởng Hách thở dài một .
lúc , Hạ Văn Lễ đột nhiên chen một câu: “Định cư ở Thanh Châu ? Giá nhà ở đây khá cao, còn kết hôn sinh con, hai năm nay chắc cũng tốn kém ít nhỉ?”
Những ngón tay của viện trưởng Hách đang cầm cốc giấy khẽ siết chặt nhưng bà nhanh chóng xòa: “Vay ngân hàng cả thôi cháu ạ.”
“Bác vẫn nghỉ hưu, vẫn còn lương, cũng đỡ đần cho chúng nó phần nào.”
Hạ Văn Lễ gì thêm nữa.
Viện trưởng Hách trò chuyện với Chung Thư Ninh thêm vài câu, lấy cớ trong trại trẻ mồ côi việc cần xử lý và vội vã rời .
Ánh mắt của Chung Thư Ninh đổ dồn về phía Hạ Văn Lễ.
“Em cảm giác hình như thích Hách lắm.”
“Có ? Đối với , ngoài và bạn bè , những khác đều như .” Vốn dĩ Hạ Văn Lễ là lạnh lùng, nghiêm khắc, chẳng qua là Chung Thư Ninh quen với dáng vẻ dịu dàng, lịch thiệp của mà thôi.
Chung Thư Ninh cũng cảm thấy viện trưởng Hách gì đó là lạ.
Nhất là chiếc vòng ngọc tay bà .
Nó trông bóng loáng, mịn màng, nước ngọc vẻ .
Khi còn ở nhà họ Chung, cô cũng từng thấy ít đồ , một chiếc vòng nước ngọc thế , ít nhất cũng mấy vạn mới mua .
Thật sự là đồ rẻ tiền ép mua khi du lịch ?
Cũng thể là do con dâu bà mua với giá cao nhưng sợ bà nhận nên mới cố tình dối?
“Trưa nay em ăn gì?” Giọng Hạ Văn Lễ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Em ăn gì cũng .” Chung Thư Ninh hỏi thêm: “Trần Tối và Lý Khải về cùng ?”
“Họ việc khác .”
Trước những ngày lễ quan trọng, lúc nào cũng cả đống chuyện vặt vãnh cần giải quyết.
“Anh chuyện bàn với em.” Hạ Văn Lễ xuống mép giường, cô chăm chú.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc, Chung Thư Ninh cũng thẳng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-110-em-co-muon-theo-anh-ve-bac-kinh-dinh-cu-khong.html.]
“Công ty nhà họ Chung cũng chỉ cầm cự qua Tết Trung thu, lẽ lễ Chung Minh Diệu sẽ nước ngoài. Bây giờ trại trẻ mồ côi cũng chuyện gì. Ngoài những điều , em còn việc gì đáng để vướng bận ở Thanh Châu ?”
Chung Thư Ninh lắc đầu, nhất thời hiểu ý là gì.
“Em theo về Bắc Kinh định cư ?”
“…”
Về chuyện đến Bắc Kinh sinh sống, thực Chung Thư Ninh nghĩ đến ngay từ khi ký thỏa thuận với .
“Nếu em về Thanh Châu, thể định kỳ về ở một thời gian.” Hạ Văn Lễ tiếp.
Chung Thư Ninh mím môi: “Khi nào chúng chuyển nhà ?”
“Trước Tết Trung thu.”
Vốn dĩ Chung Thư Ninh chỉ một một . trụ sở chính công ty của Hạ Văn Lễ ở Bắc Kinh, tất cả , bạn bè và các mối quan hệ của đều ở đó. Anh ở đây suốt hai, ba tháng qua là dễ dàng gì .
Ý của rõ ràng:
Lần khi về Bắc Kinh đón Trung thu, nếu chuyện gì đặc biệt, sẽ định Thanh Châu nữa.
“Chuyện phẫu thuật…” Chung Thư Ninh liếc chân của .
“Anh sẽ sắp xếp giúp em ở Bắc Kinh.”
Chung Thư Ninh gật đầu.
Trước khi gặp nhà họ Hạ, lẽ cô sẽ cảm thấy lo lắng nhưng thời gian ở chung đó, đến khi họ , cô ngược còn thấy trống vắng quen. Giờ nếu đến Bắc Kinh ở, trong lòng cô thấp thỏm, cả sự mong đợi.
lúc , bên ngoài bỗng vang lên giọng của dì Trương.
“Viện trưởng Hách? Cô vẫn về ạ? Sao ở ngoài ?”
Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ trao đổi ánh mắt.
Cả hai đều im lặng.
trong ánh mắt giao dấy lên một dòng sóng ngầm.
“Ồ, hình như để quên đồ nên tìm một chút…” Nói xong, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, viện trưởng Hách tươi xuất hiện ở ngưỡng cửa: “Ninh Ninh, ngài Hạ, thật ngại quá, hình như tìm thấy chùm chìa khóa nên xem .”
Chung Thư Ninh chỉ : “Con thấy chùm chìa khóa nào cả, cứ tự nhiên tìm thử xem.”
“Chìa khóa như thế nào? Để tìm giúp cô.”
Dì Trương vội vàng đặt hộp bánh ngọt trong tay xuống.
Tìm mãi mà chẳng thấy gì cả.
“Chắc là rơi ở khác , già , trí nhớ kém quá.” Viện trưởng Hách tỏ vẻ .
“Nếu nó thật sự ở đây, lát nữa con thấy thì sẽ liên lạc với .” Gương mặt Chung Thư Ninh vẫn luôn nở một nụ nhạt.
“Vậy , thế về đây.”
Dì Trương khách sáo thêm vài câu, viện trưởng Hách mới rời .
“Lúc nãy dì ngoài, thấy tiệm bánh ngọt, thấy bánh quá nên mua một ít cho cháu ăn đỡ thèm.” Dì Trương , đặt một hộp bánh ngọt mặt Chung Thư Ninh, bánh hoa quế vàng, bánh sơn tra dâu, bánh mochi khoai lang tím… đến mức nỡ ăn.
“Cháu đó, dạo bận tập múa, giữ dáng nên chẳng ăn uống tử tế gì, bây giờ thì thể ăn thoải mái .”
Chung Thư Ninh cảm ơn, cầm một miếng bánh mộc lan trắng lên, vờ như vô tình hỏi: “Lúc nãy dì về, Hách ngay ở cửa ạ?”
Dì Trương gật đầu.
Bà quanh: “Dì thấy chìa khóa nào nhỉ?”
Nói , bà xung quanh tìm kiếm.
Chung Thư Ninh cắn một miếng bánh, : “Dì đừng tìm nữa ạ.”
“Dì thấy bà vội lắm, chắc là quan trọng lắm.” Dì Trương cau mày.
“Chắc là rơi ở chỗ khác , dì xuống nghỉ một lát , cần vội tìm ạ.” Chung Thư Ninh nhưng nụ đó nhạt đến mức gần như che cảm xúc trong đáy mắt.
Có lẽ, vốn dĩ chẳng chùm chìa khóa nào cả.
Hạ Văn Lễ thì nãy giờ vẫn gì.
Lúc , viện trưởng Hách về trại trẻ mồ côi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nào ngờ đẩy cửa văn phòng , bên trong . Bà sững sờ một lúc, lập tức bằng một vẻ mặt tươi : “Tổng giám đốc Chung, ông đến đây thế?”
“Chẳng đây bà nhắn tin cho , là mời dùng bữa ?” Chung Triệu Khánh thẳng.
Viện trưởng Hách gượng, đó là chuyện của gần hai tháng .