Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 109: Đêm đã khuya, muốn ngủ cùng vợ yêu.
Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Văn Lễ chỉ nhẹ lùi , bổ sung thêm một câu: “Anh thấy thằng bé Minh Diệu khá , tuy nhà họ Chung chẳng gì nhưng nó thì đấy.”
Chung Thư Ninh chỉ thiếu điều tìm một cái khe đất mà chui !
Meivory
Thằng nhóc Chung Minh Diệu , mấy năm ở nước ngoài học những thứ gì .
Thấy cô mãi trả lời, gọi một cuộc điện thoại tới. Chung Thư Ninh bắt máy, hạ thấp giọng: “Alo?”
“Chị ở bệnh viện ?”
“Ừm.”
“Chị ở bệnh viện nào? Em đến thăm chị nhé? Có cần em mang đồ ăn gì ?”
“Không cần , muộn , ngoài trời còn đang mưa nữa.”
“Không , tiện thể em cũng ngoài đến nhà bạn học.”
Hạ Văn Lễ thấy cô điện thoại thì rời khỏi phòng bệnh. Lúc , Chung Thư Ninh mới thở phào nhẹ nhõm: “Chung Minh Diệu, em bớt gửi tin nhắn thoại cho chị giùm, năng chú ý một chút.”
“Em gì ?”
“Em…”
“Sao thế? Bị rể thấy ?” Chung Minh Diệu khẽ: “Chị, em thật đấy. Đứng góc độ của một đàn ông, chỉ cần chị một câu thích, rể chắc chắn sẽ chiều chị hơn bây giờ. Biết chừng, em sắp đấy.”
“Em nghĩ nhiều quá .”
“Yên tâm , chắc chắn rể còn nghĩ nhiều hơn em.”
Hai tùy ý trò chuyện. Sau khi cúp điện thoại, Chung Minh Diệu lấy thêm vài bộ quần áo ngoài, bố chặn đường ở phòng khách.
“Minh Diệu, lẽ chị con tù, nhà chắc cũng sắp phá sản …” Mặt Chung Triệu Khánh đầy vẻ sầu khổ.
Vốn dĩ nhà họ Chung khó khăn, để xoa dịu nhà họ Phùng, họ gom góp đủ đường hơn một triệu tiền mặt mới tống khứ họ hết.
Mặt Chung Minh Diệu cảm xúc: “Vậy thì ạ?”
“Con thật cho bố , rốt cuộc Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ quan hệ gì? Các con thiết, chắc chứ.”
Chung Minh Diệu khẽ bĩu môi, mỉa mai: “Dù là quan hệ gì thì cũng chẳng liên quan gì đến bố.”
Nói xong, bước ngoài.
“Có Hạ Văn Lễ thật lòng thích nó ! Bố thực sự cần nó giúp đỡ, nếu nhà họ Chung sẽ xong đời mất!” Chung Triệu Khánh đuổi theo sát.
“Con tìm nó ? Nó thích con, chỉ cần con mở lời, nó chắc chắn sẽ đồng ý tìm Hạ Văn Lễ giúp.”
Thấy con trai đầu .
Chung Triệu Khánh gầm lên giận dữ: “Chung Minh Diệu, chẳng lẽ con bố con c.h.ế.t ?”
Chung Minh Diệu đầu mà chống ô, bóng dáng biến mất trong màn mưa.
Bóng lưng kiên quyết.
“Triệu Khánh, là thôi , cố gắng chịu đựng lâu như , mệt ? Có lẽ đây chính là phận .” Lưu Tuệ An con gái ruột phản bội, cộng thêm việc viện dưỡng bệnh, ngược thoáng hơn một chút.
Dù phá sản, họ vẫn còn chút tài sản. Dù thể giàu sang như nhưng an hưởng tuổi già thì vẫn thành vấn đề.
Chung Triệu Khánh chấp nhận phận.
Chỉ nghĩ đến cảnh còn hào quang, sống cuộc sống của bình thường. Ở cái tuổi , còn ngoài sắc mặt khác, hạ kiếm tiền, ông cam tâm.
Rõ ràng vẫn còn cách để cứu vãn công ty, ông thể chấp nhận phận chứ.
…
Ban đầu, Chung Thư Ninh nghĩ đêm nay sẽ mất ngủ. Có lẽ vì thời gian luyện vũ đạo quá mệt mỏi nên khi truyền dịch xong, cô giường, tiếng mưa lớn đập cửa kính, đầu óc rối bời.
Hạ Văn Lễ cao vời vợi như tuyết sơn lạnh lẽo, trăng tàn hiu quạnh, là sự tồn tại mà cô thể với tới.
Trước đây cô dám hỏi là vì sợ hiểu lầm, khiến chê .
Giờ thích, cô nhát gan…
Quá chân thật.
Nghĩ lung tung một hồi, cô ngủ lúc nào .
Trước đó Hạ Văn Lễ ngoài, tìm nhân viên y tế mượn một phòng họp để tiến hành cuộc họp xuyên lục địa. Khi kết thúc, đồng hồ chỉ hơn hai giờ sáng.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của chị họ .
[Hạ Văn Lễ khom lưng vì tình, nghi ngờ lòng một cô con gái nuôi.] Đây là tin do một trang mạng giải trí ở Bắc Kinh đăng tải.
[Chỉnh một chút, cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Chung , bây giờ cô là chính thôi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-109-dem-da-khuya-muon-ngu-cung-vo-yeu.html.]
[Sao ? Đã rõ quan hệ ? Thái độ của cô bé đó thế nào?]
[Hai giờ sáng .]
[Nếu vì công việc thì ai mà thức khuya đến thế chứ.]
[Thức khuya dễ nổi nếp nhăn đấy.]
Người đối diện giận điên , năm nay cô tròn 30 tuổi, đúng cái tuổi bắt đầu nhạy cảm với chuyện nếp nhăn. Nghe câu đó xong, lửa trong lòng bùng lên ít.
[Hạ Văn Lễ, em thì dáng đàng hoàng, cái miệng như hả?]
[Chị nghỉ ngơi sớm , em với vợ em đây.]
[Giờ chắc em ngủ , cần gì em cùng?]
[Đêm khuya , em ngủ cùng cô .]
[…]
Cái giọng điệu , đúng là vô liêm sỉ.
Gần đây Hạ Văn Lễ nghỉ ngơi đầy đủ, cạnh Chung Thư Ninh, mới cảm thấy lòng yên .
Người động lòng sẽ luôn lo lo mất.
Mưa rơi liên tục đến tận nửa đêm. Đến khi những đám mây đen tan hết, vầng trăng sáng tròn vành vạnh mới dần hiện lên. Ánh trăng rải khắp căn phòng len lỏi lên giường, bao phủ lên hai , mờ ảo lãng mạn, tràn đầy ấm mị hoặc.
Sáng hôm , Chung Thư Ninh tỉnh dậy, Hạ Văn Lễ ở đó vì công việc. Thay đó, dì Trương đến, bà nấu cháo cho cô, mang quần áo sạch đến và giúp cô vệ sinh cá nhân.
Sau khi bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, buổi sáng cô vẫn còn truyền thêm hai chai dịch nữa.
Khoảng hơn 10 giờ, gõ cửa phòng.
“Cô là...” Dì Trương đánh giá đến vì bà quen .
“Ninh Ninh?”
Chung Thư Ninh thấy tiếng, , mới phát hiện là viện trưởng Hách. Bà xách một giỏ trái cây và một hộp bánh Trung thu, tươi bước phòng: “Nghe con nhập viện , đến thăm đây.”
“Mẹ Hách, cứ tự nhiên nhé.” Tay Chung Thư Ninh đang truyền dịch, tiện cử động.
Dì Trương rót cho bà một cốc nước.
“Cô đừng khách sáo.” Viện trưởng Hách : “Ninh Ninh, đây là…”
“Là dì Trương ạ, dì đến chăm sóc con.”
“Cô vất vả .”
“Không gì là vất vả ạ, tiện thể ngoài mua chút đồ, phiền cô ở trò chuyện cùng cô nhé.” Có ngoài, dì Trương cảnh giác, cũng gọi cô là "bà chủ". Bà rời khỏi phòng bệnh, để gian riêng tư cho hai họ.
Viện trưởng Hách quanh phòng bệnh. Đây là phòng VIP, đương nhiên đủ tiện nghi như tủ lạnh, tivi, ghế sofa, hơn phòng bệnh thường cả ngàn .
“Trại trẻ mồ côi bận ạ? Sao thời gian đến đây?” Chung Thư Ninh hỏi một cách thản nhiên.
“Cũng , sắp đến Trung thu , ngoài mua chút đồ ăn thức uống cho bọn trẻ, sắp tổ chức tiệc Trung thu.” Viện trưởng Hách cô: “Ban đầu còn định mời con đến nhảy một bài nhưng tình trạng của con thế , lẽ .”
“ là ạ.”
“Vậy Trung thu con thể xuất viện ? Đến trại trẻ mồ côi chơi ? Bọn trẻ thấy con chắc chắn sẽ vui lắm.”
Chung Thư Ninh chỉ : “Khó lắm ạ, xem chân con kìa, sưng to lắm.”
“Ngày lễ lớn thế , thể ở bệnh viện chứ, ai sẽ ở cùng con đây?” Viện trưởng Hách uống nước, hỏi như bâng quơ.
Thế nhưng Chung Thư Ninh luôn cảm thấy:
Bà dò hỏi một cách gián tiếp, dường như vẫn luôn tìm hiểu về nơi cô sẽ đến dịp Trung thu.
Trung thu là ngày lễ quan trọng, là dịp gia đình đoàn tụ. Nếu Hạ Văn Lễ đưa cô về Bắc Kinh thì nghĩa mối quan hệ của hai bình thường. Đây cũng là một cách gián tiếp để dò hỏi mối quan hệ của hai .
Viện trưởng Hách cũng quan tâm đến chuyện ư?
Chung Thư Ninh liên tưởng tới cuộc trò chuyện ở trại trẻ mồ côi, cô chỉ mỉm :
“Có A Diệu ở bên, em sẽ chăm sóc cho con.”
“Phải , suýt nữa thì quên mất, tình cảm chị em giữa hai đứa vẫn luôn .”
Viện trưởng Hách lập tức chuyển chủ đề, chúc mừng cô giành giải thưởng, dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe.
Hai đang chuyện thì chợt tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Văn Lễ bước .
Ánh mắt trầm tĩnh mà sâu sắc. Khoảnh khắc chạm mặt, viện trưởng Hách chỉ cảm thấy da đầu căng lên từng đợt. Ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo như sói, sắc bén như chim ưng...
Như thể thể thấu con bà chỉ bằng một cái liếc mắt!