Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 107: Rất thích em, muốn em là của anh.
Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phòng hóa trang yên ắng nhưng bên ngoài vô cùng hỗn loạn.
Tiếng ồn ào, tiếng nhạc, tiếng xì xào bàn tán, tiếng vỗ tay… đan xen , như những đợt sóng biển ngừng ập đến, dội trái tim đang yếu mềm và nhạy cảm của Chung Thư Ninh.
Hạ Văn Lễ tiến sát đến gần cô hơn.
Ánh mắt dừng nơi cô, chăm chú quan sát biểu cảm kinh ngạc, căng thẳng và bối rối của cô.
“Sao ? Em dám hỏi, mà dám câu trả lời ?” Ánh mắt nóng rực, dồn ép, khóa chặt lấy cô, để cô cơ hội né tránh.
Khoảng cách quá gần, nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi cô.
Giống như cắn nhẹ.
Khiến tim run rẩy, tê ngứa tận đáy lòng.
“Ngài Hạ, đừng đùa với em như thế.”
Tim Chung Thư Ninh đập loạn lên.
Ánh mắt trốn tránh, dám thẳng .
“Anh nghiêm túc.” Hạ Văn Lễ đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô . Giọng trầm thấp: “Chung Thư Ninh, đừng né tránh .”
“Em né.”
“Vậy thì .”
Ánh mắt giao , mở miệng, chậm rãi : “Anh , thích em, giả vờ ứng phó, cũng đùa. Những gì đều là thật. Không chỉ là thích…”
“Mà là thích.”
Anh vô cùng nghiêm túc, khiến Chung Thư Ninh thể nghi ngờ lời nữa. Lúc , nhịp tim cô vang vọng bên tai, như vặn to vô hạn.
Rung động mãnh liệt dội thẳng lồng ngực.
Chắc là tim đập quá nhanh, khiến cô cảm giác nghẹt thở vì thiếu oxy, đầu óc rối bời nghĩ gì nữa.
“Em nhạy cảm, tinh tế. Tình cảm dành cho em, em hẳn nhận phần nào.”
“Anh tiếp tục vợ chồng danh nghĩa với em nữa. Anh thật sự mong…”
“Em sẽ thuộc về một .”
Câu đó là một lời tỏ tình.
Chung Thư Ninh ngờ thẳng thắn đến , chút lý trí còn sót trong cô cuốn trôi bởi lời .
Hạ Văn Lễ vẫn ung dung, lấy một tờ khăn giấy ướt ở bên cạnh, cúi giúp cô lau vết son lem ở khóe môi.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Tới thí sinh 28 , kết quả chung cuộc sắp công bố.”
Phòng cách âm, giọng dẫn chương trình vang lên từ sân khấu truyền rõ mồn một.
Việc cô dám hỏi máy hôm đó là ai, chứng tỏ hiệu quả "luộc ếch trong nước ấm" rõ rệt.
Meivory
Thời cơ vặn, tất nhiên Hạ Văn Lễ sẽ tranh thủ thêm một cú quyết định.
Anh xoay rời , còn Chung Thư Ninh vẫn yên ghế trang điểm, hai chân lơ lửng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực vì lớp phấn, cũng đỏ tới mức nỡ vì hổ.
Anh thật sự…
Thích cô ?
Chuyện Hạ Văn Lễ đối xử với cô, cô nhận từ lâu. cô vẫn luôn tự nhủ, đó chỉ là diễn mà thôi, tuyệt đối thể coi là thật.
Thế mà giờ, chính miệng câu đó. Đây là đầu tiên cô thật sự cảm nhận cảm xúc của .
Tại là cô?
Rốt cuộc là từ lúc nào?
Là khi ký thỏa thuận kết hôn…
Hay là, ngay từ đầu tình cảm với cô ?
Lúc , đầu óc Chung Thư Ninh rối như tơ vò, còn Hạ Văn Lễ thì đưa mắt cô:
“Chân em chứ?”
“Không .”
Cô từ từ bước xuống khỏi bàn trang điểm, chẳng hiểu cảm thấy chân nhũn, vững. Hạ Văn Lễ chẳng buồn đỡ lấy, chỉ bên cạnh khẽ, khiến mặt cô đỏ bừng lên.
Đồ xa!
…
Chung Thư Ninh giành giải á quân, lên sân khấu nhận thưởng.
Chân vẫn còn đau nhưng một khi bước lên sân khấu, cô buộc thể hiện phong thái nhất. Cô gắng gượng chịu đựng, trong lòng rối như nước lũ tràn bờ.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hạ Văn Lễ hàng ghế , thảnh thơi lấy điện thoại .
Anh giơ máy lên, chụp vài tấm ảnh cô gửi trong nhóm.
Khoe vợ đoạt giải.
Chung Thư Ninh thì đầu óc trống rỗng, suốt quá trình nhận giải, bắt tay với khách mời, chụp ảnh lưu niệm với các thí sinh khác - Tất cả đều diễn trong trạng thái lơ mơ.
Mọi chỉ tưởng cô tái phát chấn thương ở chân nên cũng nghĩ nhiều.
…
Trong [Nhóm chuyên bàn việc nhà họ Hạ (Bản chính thức)].
Ông cụ Hạ: [Chúc mừng nhé.]
Dì Lương: [Dì ngay là con bé A Ninh mà. Trước khi thi dì còn định nhắn chúc nó một câu nhưng sợ khiến nó căng thẳng hơn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-107-rat-thich-em-muon-em-la-cua-anh.html.]
Hạ Văn Dã: [Chị dâu giỏi quá ! Anh, định lì xì chúc mừng ?]
Mọi trong nhóm: (O_o)??
Thật sự dám ghê!
Nếu giờ Hạ Văn Lễ mặt ở Bắc Kinh, chắc chắn cho út một cú đá thẳng m.ô.n.g .
Không ngờ là Hạ Văn Lễ thật sự lì xì.
Hạ Văn Dã: [Anh ơi, em chơi thôi mà!]
Hạ Văn Lễ: [Anh đang vui.]
Mọi : [...]
Chỉ vì Chung Thư Ninh giành giải mà tâm trạng Hạ Văn Lễ đến mức ? Phải rằng con , đến lễ Tết cũng từng gửi nổi một đồng nhóm!
Lúc , Chung Triệu Khánh chuyện Hạ Văn Lễ cúi giúp cô mang giày.
Trong lòng ông chấn động mạnh.
Đặc biệt là khi buổi lễ trao giải kết thúc, Hạ Văn Lễ lập tức bước lên đỡ lấy cô, còn sẽ đưa cô đến bệnh viện. Thái độ như thế, giống đang diễn…
Chẳng lẽ, thực sự tình cảm với nó?
Lòng Chung Triệu Khánh rối như tơ vò, ngũ tạng như thiêu đốt.
Con nhỏ c.h.ế.t tiệt , chẳng lẽ giờ nó đều đang cố tình giấu ?
Xét theo tình cảm hiện tại của Hạ Văn Lễ dành cho cô, dù cô gì thì cũng sẽ gật đầu đồng ý. Mà với , việc cứu vãn công ty nhà họ Chung cũng chỉ là chuyện nhỏ như nhấc một ngón tay.
Xung quanh quen, tủm tỉm :
“Tổng giám đốc Chung, con gái đúng là cao tay thật đấy, đến cả ngài Hạ cũng chịu cúi đầu, đích giày cho cô . Anh còn cần gì đến cầu cạnh tụi , cứ tìm con rể tương lai là xong còn gì.”
“Phải đấy, phúc phần của còn ở phía kìa.”
“Bố con thì thù hằn gì qua đêm , cho dù hiểu lầm gì thì xuống chuyện với là .”
“ thấy tình cảm mà ngài Hạ dành cho con gái hề đơn giản , cô thật sự trở thành bà Hạ. Đến lúc đó nhớ đãi tụi chén rượu mừng đấy nhé!”
…
Chung Triệu Khánh mà sốt ruột bực bội, bên ngoài thì vẫn tươi nhưng trong lòng bắt đầu ngừng chửi thầm.
Lần còn mạnh miệng cái gì mà chỉ là chơi bời thôi...
Giờ , rõ ràng là Hạ Văn Lễ mất trí vì yêu còn gì!
Con nhóc c.h.ế.t tiệt!
Chung Triệu Khánh đang định lao lên thì Chung Minh Diệu ngăn : “Bố, cuộc thi cũng xong , chúng về thôi.”
“Con tránh , bố còn chuyện giải quyết.”
“Bố còn chuyện gì nữa chứ? Mau thôi, còn đang chờ ở nhà kìa.”
Cuối cùng Chung Triệu Khánh Chung Minh Diệu kéo trong tức tối, thể gì hơn.
Cùng lúc đó, Chung Thư Ninh lên xe nhưng lòng như đống lửa, bồn chồn yên.
Khi lời thừa nhận rõ ràng từ Hạ Văn Lễ, trong lòng Chung Thư Ninh kinh ngạc, vui mừng nhưng xen lẫn đó là sự lúng túng, nên đối diện với thế nào.
Ngược , Hạ Văn Lễ vẫn bình tĩnh như thường.
Cô chỉ thầm cảm thán:
Tâm lý vững thật sự.
Anh khiến lòng cô rối như tơ vò, mà bản bình tĩnh đến mức đáng ghen tị.
Chính vì , dù trong lòng còn nghi ngờ nhưng Chung Thư Ninh cũng dám mở miệng hỏi. Dù thì, cảm giác Hạ Văn Lễ mang cho cô luôn là thể rút lui bất cứ lúc nào.
Lúc đang bận điện thoại công việc, Chung Thư Ninh len lén liếc mấy .
Nào ngờ bắt gặp tại trận.
Cô vội vã đầu ngoài cửa sổ.
Hạ Văn Lễ lên tiếng: “Lúc em chằm chằm, còn chẳng né, cũng thấy hổ. Bây giờ em thôi, mà em dám ?”
“Em dám .”
Anh như thể thấu suy nghĩ trong lòng cô, thẳng thắn luôn: “Đừng nghi ngờ nữa. Những lời với em đều là thật lòng.”
Trần Tối lập tức dựng thẳng tai hóng chuyện.
Từ lúc Chung Thư Ninh bước khỏi phòng hóa trang, hồn vía cô như ai câu mất, rõ ràng là cái gì đó “đánh úp”.
Ông chủ nhà thì mặt mày hớn hở,
mà bà chủ cứ thẫn thờ.
Rốt cuộc hai gì trong phòng hóa trang ?
Chung Thư Ninh cúi đầu điện thoại, thấy tin nhắn của Chung Minh Diệu:
[Chị, em về tới nhà . Nếu chân còn đau thì nhớ bảo rể đưa chị viện nhé.]
Chuyện , cô thật sự chẳng với ai. Do dự một lúc, cô nhắn cho em trai:
[Chị hỏi , thích chị.]
Một lát , tin nhắn trả lời hiện lên:
[Chúc mừng. Chúc hai sớm sinh quý tử.]
Chung Thư Ninh cắn răng.
Em đúng là em trai của chị đấy!