Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 106: Ngài Hạ - Đúng, tôi thích em.

Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tiếng nhà thốt , khiến nửa gương mặt của Chung Thư Ninh đỏ bừng.

kết thúc bài múa, thở còn định.

Hạ Văn Lễ vội dìu cô về phòng hóa trang, mấy nhân viên việc ở hậu trường cũng nhận gì đó bất thường nên vội vàng bước tới hỏi cần gọi bác sĩ . Dù đây cũng là một cuộc thi chuyên nghiệp, bác sĩ túc trực đều là chuyên môn.

“Không cần , thế lâu .” Chung Thư Ninh nhẹ nhàng từ chối.

“Lấy giúp một cái ghế.” Hạ Văn Lễ lên tiếng, nhanh chậm mà đưa yêu cầu.

Chung Thư Ninh xuống ghế, chân lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lúc nào, trong túi cô cũng sẵn thuốc giảm đau, vốn dĩ định nhờ Lý Khải lấy giúp. Cô mở miệng, ngờ Hạ Văn Lễ cúi , khụy một chân xuống, đưa tay xoa nhẹ cổ chân của cô.

“Ngài Hạ…”

nơi cũng là chốn công cộng.

Đa vũ công biểu diễn cô còn đang ở quanh đây, thêm vài vị khách quyền quý ở Thanh Châu tin kéo đến bắt chuyện quen.

Ai nấy đều nín thở, ai dám lên tiếng.

“Em đừng nhúc nhích, chân đau ?” Giọng thì lạnh nhạt nhưng trong lời ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn.

Trong lúc đó, Trần Tối chạy tới, ôm theo một chiếc hộp đựng giày. Bên trong là một đôi giày đế mềm, mềm đến mức thấy thoải mái.

Ngay bao nhiêu ánh mắt dõi theo, Hạ Văn Lễ cúi xuống, tháo dải ruy băng buộc đôi giày múa ba lê cho cô.

Một như , dường như sinh cao, lẽ ngưỡng vọng, cung kính.

Vậy mà giờ đây, cam lòng cúi vì cô.

Meivory

Anh tự tay giày cho cô, khiến sống mũi Chung Thư Ninh bỗng dưng cay xè. Cô định rụt chân nhưng giữ chặt, nhúc nhích .

“Trước mặt bao nhiêu thế , em định từ chối ?” Hạ Văn Lễ ngẩng đầu cô.

Dáng vẻ như là cam lòng cúi phục.

Chung Thư Ninh dám động đậy nữa, chỉ để mặc tháo đôi giày múa , đôi giày đế mềm. Cô trái , vặn như đo riêng cho .

Kết hôn theo thỏa thuận, cần đến mức ?

Anh thể mặc kệ cô.

Mặc kệ cô khó chịu, mặc kệ cô đau, thậm chí chẳng cần để ý đến cảm xúc của cô.

ngốc, lời của Chung Minh Diệu tiếp tục vang lên bên tai cô.

“Hợp ? Có em?” Giọng trầm thấp, khẽ hỏi.

“Đẹp.” Cô đáp.

Mấy định đến bắt chuyện đều sững sờ tại chỗ.

Hạ Văn Lễ là ai chứ? Đó là luôn ở đỉnh cao, thứ gì , đều tranh dâng lên. Anh từng hạ như thế để lấy lòng ai cả.

Họ từng nghĩ tới, mà Hạ Văn Lễ .

Anh cởi áo vest khoác lên Chung Thư Ninh, đó đưa tay bế cô lên. Giờ đây khuôn mặt sắc lạnh thường ngày dịu thấy rõ.

Hạ Văn Lễ định đưa cô đến bệnh viện nhưng Chung Thư Ninh chờ kết quả cuộc thi.

Dưới ánh mắt tò mò của bao , hai cùng bước phòng hóa trang.

Cửa khép , Trần Tối và Lý Khải hai bên canh giữ.

Không ai phép .

Trong phòng hóa trang, Chung Thư Ninh đang định xuống thì Hạ Văn Lễ xoay bế lên, đặt bàn trang điểm. Anh chống hai tay hai bên, dễ dàng giam cô trong vòng tay .

“Ngài Hạ, …”

Chữ cuối cùng còn kịp thốt , môi cô chặn .

giữ chặt, còn sức để giãy giụa.

Nụ hôn .

Nóng rực, tha thiết.

Phòng hóa trang chẳng hề cách âm, bên ngoài còn rõ tiếng bước chân vội vã và nhạc nền du dương vọng từ sân khấu. Tim Chung Thư Ninh đập loạn nhịp vì nụ hôn của .

Anh hôn gấp gáp, khiến khó mà chịu nổi.

Cô cắn răng chịu đựng, trong khoang miệng là âm thanh khe khẽ rối loạn.

Tới khi nụ hôn kết thúc, thở cô gấp gáp đến mức thể thành lời.

Gương mặt đỏ bừng, trong đôi mắt vẫn còn đọng nước tan.

Anh cô chằm chằm, ánh mắt cháy bỏng...

Nóng đến mức khiến nghẹt thở.

Chiếc áo vest khoác ngoài rơi xuống từ lâu, bộ váy biểu diễn để lộ bờ vai mảnh mai. Cô còn kịp điều chỉnh thở thì Hạ Văn Lễ cúi đầu, cắn nhẹ lên vai cô một cái.

Chung Thư Ninh hít sâu một : “Ngài Hạ?”

Anh nỡ cắn mạnh, chỉ khẽ cắn một cái dừng , đầu vùi hõm vai cô, bật trầm khàn.

“Chung Thư Ninh…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-106-ngai-ha-dung-toi-thich-em.html.]

“Cuối cùng vẫn là em nhẫn tâm hơn.”

Anh ít khi gọi thẳng tên cô, sự đột nhiên khiến tim cô khẽ thắt : “Anh ý gì?”

“Anh vẫn luôn chờ em gọi điện, chờ em mở miệng hỏi hôm đó phụ nữ là ai.”

“Vì em hỏi?”

Chung Thư Ninh sững sờ.

Không hỏi, mà là… dám.

Chỉ sợ mở lời thì sẽ thể đầu nữa.

“Nếu chủ động liên lạc, em cũng định tìm ?” Giọng Hạ Văn Lễ trầm xuống, ngẩng đầu, chằm chằm cô. Ánh mắt dừng nơi đôi môi giày vò đến lộn xộn, son môi cũng bôi nhòe đến tơi tả.

Anh đưa tay , nhẹ nhàng lau giúp cô.

Đầu ngón tay lướt qua khóe môi cô, từng chút từng chút, dịu dàng đến mức khiến trái tim cô mềm nhũn.

“Em sợ đang bận, phiền .” Giọng Chung Thư Ninh nhỏ nhẹ, mềm mỏng.

Lúc , trong đầu cô rối như tơ vò.

“Vậy là em thật sự phụ nữ hôm đó là ai ?” Hạ Văn Lễ cô chằm chằm, ánh mắt rời.

Câu còn ý nghĩa khác: Em để tâm đến ?

Chung Thư Ninh đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Anh nhớ đến cảm giác khi tin cô đính hôn với Chu Bách Vũ, nỗi đau âm ỉ tích tụ suốt nhiều năm như trào dâng, nghẹn trong lồng ngực.

Tim Hạ Văn Lễ chợt thắt .

Vốn dĩ lạnh lùng tàn nhẫn,

nỡ ép cô.

Anh cúi đầu, khẽ hôn lên khóe mắt cô, vẻ mặt vẫn bình thản: “Hình như son môi của em lau mãi sạch, em tự chỉnh .”

Nói xong, thẳng dậy, định lùi . lúc , Chung Thư Ninh còn kịp nghĩ kỹ, cơ thể phản ứng lý trí.

Cô vươn tay nắm lấy ống tay áo !

Hạ Văn Lễ khựng , thấy cô cúi mắt, hàng mi khẽ run, như thể khó khăn mới cất lời: “Em là ai.”

“Em gì cơ?”

Khoảnh khắc đó, trong lòng Hạ Văn Lễ như lửa bùng lên, vui mừng đến mức giấu nổi nhưng vẫn cố ép giữ bình tĩnh.

“Vậy rốt cuộc cô là ai?”

Lần đầu mở lời luôn khó khăn nhưng thứ hai dễ dàng hơn nhiều. Chung Thư Ninh cũng ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thẳng với .

Hạ Văn Lễ khẽ : “Cô thiết với .”

Chung Thư Ninh sững sờ, nỗi hụt hẫng và chua xót cuộn trào trong lồng ngực.

Bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của dần buông lỏng.

giây tiếp theo nắm chặt lấy.

Lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ lấy tay cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay cô, ngưa ngứa.

“Mẹ của còn một trai.”

Chung Thư Ninh khẽ cắn môi, nhắc tới ?

“Nhà ruột một con gái, lớn hơn một tuổi.”

“…”

Chung Thư Ninh chợt hiểu , hôm đó điện thoại là chị họ ?

“Ninh Ninh, nếu em để ý như , thể hiểu là em đang ghen ?” Khóe môi Hạ Văn Lễ khẽ nhếch lên một chút.

Cuối cùng Chung Thư Ninh cũng câu trả lời, cảm xúc đè nén suốt mấy ngày nay như giải thoát.

Tối nay, lẽ là cuối cùng cô sân khấu nghề nghiệp.

Cô căng thẳng, phấn khích, xen lẫn bối rối.

Giờ cuộc thi kết thúc, thắng thua với cô còn quá quan trọng nhưng câu của Chung Minh Diệu cứ quẩn quanh trong đầu, khiến cô khó lòng yên . Dù thì hôm nay cô cũng mở lời vì một phụ nữ, hỏi thêm một câu cũng chẳng .

Cùng lắm là kết thúc bằng ly hôn.

Cuộc hôn nhân , nếu đến đây là hết thì cô cũng lỗ.

Ít , còn hơn là càng lún càng sâu.

Cuối cùng rơi vực thẳm, đến mức thể cứu vãn.

Chỉ còn bản , bết bát tơi tả.

, như thể đùa: “Chúng chỉ là vợ chồng danh nghĩa, quan tâm em ghen ? Chẳng lẽ thích em thật?”

, thích em.”

Cô hỏi vô tâm nhưng trả lời nghiêm túc.

Khoảnh khắc ánh mắt giao , tim Chung Thư Ninh như khựng một nhịp, đầu óc hỗn loạn, tín hiệu cảnh báo trong cô đồng loạt vang lên.

Như thể thật sự sắp rơi lưới tình, lối thoát.

  

Loading...