Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 104: Cô chạy, anh đuổi, cô có mọc cánh cũng khó thoát.
Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Văn Lễ dừng bước, đầu cô , ánh mắt lạnh như băng, hàng lông mày khẽ chau , cả gương mặt toát sự lạnh lẽo ghê .
“Nói , rốt cuộc tính toán thế nào để lừa cô thế?”
“ thật sự tò mò đấy.”
Người phụ nữ sở hữu gương mặt vô cùng xinh , lông mày thanh mảnh, mắt xếch như hồ ly. Dù chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà đơn giản, cử chỉ lời vẫn mang theo vẻ quyến rũ mê .
Thấy đáp, cô khẽ bật :
“Tò mò vì cô thích chuyện đúng ?”
Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn:
“Đừng đực nữa, cho một ly flat white .”
Hạ Văn Lễ im lặng.
vẫn xoay , rót cà phê cho cô .
“À đúng , thích cà phê latte art. Vẽ gì thì tùy .”
“Cô đừng quá đáng.”
“Giọng của cô thật dễ .”
“…”
“Cô bé học múa ba lê, xem ảnh với video , dáng , đôi mắt thì long lanh, gương mặt cũng xinh. Nghe Tiểu Dã bảo tính cách cũng nữa, đúng là phúc thật đấy.”
“Chẳng hiểu cô gì , kết hôn? Mà còn là kết hôn với nữa chứ.”
Hạ Văn Lễ nhướng mày: “Ghen tị ? Vậy cô cũng kết hôn .”
“Kết hôn thì gì ho. chỉ chuyên tâm kiếm tiền thôi.”
Khi đặt ly cà phê xuống bàn, mới thẳng cô : “Nói , rốt cuộc cô còn những gì?”
“Một tiếng , cô gọi cho .”
“Cái gì?”
“ máy .”
“…”
“ với cô là đang ngủ.”
Hạ Văn Lễ nhức đầu day trán: “Sao cô gọi dậy?”
“ gọi mà nhưng ai ngủ say như chết.” Cô nhấp một ngụm cà phê: “Bộ mấy ngày chợp mắt hả?”
“Đừng tự tiện điện thoại của .”
“Thế thì dẫn về chứ, cứ giấu giấu giếm giếm gì. Đăng ký kết hôn mà cứ lén la lén lút. Nghe Tiểu Dã miêu tả thì vẻ thích cô lắm nên đương nhiên là tò mò , xem ai mà thể khiến mê mẩn đến .”
“Tò mò hại c.h.ế.t mèo.” Giọng Hạ Văn Lễ trở nên lạnh lùng.
“Cô còn chẳng thèm hỏi là ai, đang ngủ thì thái độ cũng thản nhiên. Vợ của đây, rốt cuộc là quá tin tưởng , là vốn dĩ chẳng hề để tâm đến thế?”
Người phụ nữ uống cà phê, tiếp: “À mà trong điện thoại, cô còn hỏi ở một đấy…”
“ thấy là cô thích .”
“Đợi tới hai gặp , bất ngờ thú vị đấy.”
“Chỉ sợ chuyện cô phá hỏng thôi.” Hạ Văn Lễ uống một ngụm cà phê, vị đắng chát lan tỏa trong miệng: “Cô từng tổn thương nếu cô cố tình chọc tức, lẽ cô sẽ chạy mất.”
“Thế thì đuổi theo .” Người phụ nữ chống cằm : “Có câu gì nhỉ... , em chạy, đuổi, em mọc cánh cũng khó thoát.”
“…”
“Càng là tính cách như cô , càng cần một chút kích thích.”
Ánh mắt Hạ Văn Lễ sâu thẳm, cảm xúc: “Nếu chuyện hỏng bét thì ?”
“Anh vô dụng thế ?”
“Uống xong cà phê thì rửa ly về .”
“ là vô tình.”
Hạ Văn Lễ trở phòng việc, kiểm tra điện thoại, quả thật một cuộc gọi từ một tiếng , tới một phút.
Còn đêm đó, Chung Thư Ninh giường trằn trọc, mất ngủ. Trong đầu cô chỉ văng vẳng những lời Chung Minh Diệu :
Mày tiêu !
Sa !
Dù Chung Thư Ninh chậm tiêu đến mấy về mặt tình cảm, cô cũng gì đó .
Cô bắt đầu kiểm soát mà suy nghĩ, nếu Hạ Văn Lễ cô dành cho một tình cảm khác lạ, sẽ giải quyết thế nào?
Chẳng qua cũng chỉ ba kết quả:
Một là, ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-104-co-chay-anh-duoi-co-co-moc-canh-cung-kho-thoat.html.]
Hai là, lạnh nhạt với cô, cảnh cáo cô đừng vượt quá giới hạn. Trong 5 năm tiếp theo, hai bề ngoài thì tương kính như tân, đóng giả một cặp vợ chồng ân ái giả tạo.
Ba là, chấp nhận cô.
Chung Thư Ninh cứ suy nghĩ vẩn vơ cả đêm, cuối cùng quyết định rằng khi cuộc thi kết thúc, cô sẽ tạm gác chuyện sang một bên. Hơn nữa, Hạ Văn Lễ cũng ở đây, cứ tự dằn vặt mãi cũng chỉ thêm đau đầu.
Để sắc mặt trông khá hơn, lúc thức dậy, cô còn cố ý trang điểm nhẹ tiếp tục tập múa.
Vì , khi Lý Khải báo cáo tình hình cho Hạ Văn Lễ, một câu:
[Hôm nay trạng thái của bà chủ ạ.]
Hạ Văn Lễ: [Trạng thái ? Sao ?]
[Cô trang điểm ạ.]
[…]
[Sau khi từ phòng tập về, đường về nhà cô ghé qua tiệm hoa mua một bó, về nhà còn cho cá ăn và tự bếp nấu cơm.]
Sắc mặt Hạ Văn Lễ vẫn điềm tĩnh, chút cảm xúc nào, chỉ những ngón tay đang mân mê chiếc bật lửa là khẽ siết chặt, đốt ngón tay cũng trắng bệch .
Trước đây, Chung Thư Ninh còn chủ động gọi điện cho nhưng gần đây thì .
Vấn đề là, thỉnh thoảng chuyện, cô cũng chẳng hề hỏi ai điện thoại của .
Cô thật sự để tâm đến ?
Hạ Văn Lễ vẫn luôn tự nhủ, cần vội, cứ từ từ thôi. Chỉ là thời gian ở bên hòa hợp, vui vẻ, cứ ngỡ Chung Thư Ninh ít nhiều cũng một chút tình cảm với .
Lẽ nào là do nghĩ nhiều ?
Khổ nhất vẫn là Trần Tối mới .
Vốn dĩ ông chủ cho nghỉ phép, nghỉ ngơi đầy đủ, điều chỉnh trạng thái nhất để về việc.
ngay từ cái đầu tiên khi thấy Hạ Văn Lễ, thầm kêu .
Bởi vì mặt mày ông cố nội của đang sa sầm.
Chắc cãi với bà chủ chứ.
Chuyện riêng của ông chủ, nào dám hỏi. Chỉ là lúc cùng về nhà cũ, ông cụ Hạ hỏi một câu: “Dạo mày với con bé đó thế nào ?”
“Vẫn ạ.”
“Nếu , mày còn trưng cái bộ mặt sưng sỉa cho ai xem!”
“…”
Hạ Văn Lễ do một tay ông cụ nuôi lớn nên chuyện che giấu cảm xúc, khác thể , chứ ông chỉ cần liếc mắt là thấu ngay.
“Cãi ?” Ông cụ Hạ cháu trai chằm chằm: “Vì chuyện gì? Nói đây, ông phân tích cho.”
Ông nào giúp phân tích gì, rõ ràng là chỉ hóng chuyện mà thôi.
Thời gian thấm thoát trôi, đến ngày Chung Thư Ninh thi chung kết. Ngoài khán giả, ban tổ chức còn mời ít , đều là những nhân vật m.á.u mặt ở Thanh Châu.
Không ngờ, Chung Triệu Khánh cũng tới.
Vốn dĩ ban tổ chức mời ông , dù tình hình nhà họ Chung cũng bày đó nhưng ông mời mà đến thì cũng thể đuổi , đành tạm thời sắp xếp cho một chỗ .
Chung Triệu Khánh chạy vạy khắp nơi tìm giúp đỡ nhưng chẳng ai thèm để ý.
Biết hôm nay nhiều đến, ông nhân cơ hội xem ai chịu tay giúp một phen .
Vốn dĩ một cuộc thi thế nhiều tham dự đến , chỉ là lúc ban tổ chức kêu gọi tài trợ, cố ý tiết lộ rằng Chung Thư Ninh cũng tham gia, ngấm ngầm bóng gió về mối quan hệ của cô và Hạ Văn Lễ.
Ngụ ý là:
Có thể Hạ Văn Lễ sẽ đến.
Vốn dĩ chỉ là một cuộc thi hết sức bình thường, mà quy tụ những ông lớn từ khắp các giới ở Thanh Châu.
Ai còn tưởng đây là sự kiện hoành tráng gì.
Tất nhiên trong đó cũng nhà họ Chu.
Meivory
Chuyện xảy đó giữa Chu Bách Vũ và Chung Thư Ninh, ngoài hề . Vì , khi thấy xuất hiện, còn ôm một bó hoa hậu trường, họ cứ ngỡ sắp xem màn kịch bùng nổ hai đàn ông tranh giành một cô gái.
“Tặng em, chúc em thi đấu thuận lợi.” Ban tổ chức là ý, sắp xếp riêng cho Chung Thư Ninh một phòng hóa trang.
“Cảm ơn .”
Chu Bách Vũ nghĩ thông . Sau một thời gian điều chỉnh, giờ đây gặp cô, tâm trạng cũng bình thản.
Anh những lẵng hoa chất đầy trong phòng, liếc qua tên gửi những lời chúc, khỏi tấm tắc: “Vẫn là ngài Hạ sức ảnh hưởng lớn thật, chỉ mới tin thể sẽ đến mà bao nhiêu danh tìm tới .”
“Cả một đám bên ngoài đang như hổ đói rình mồi, chỉ chờ thôi.”
“Hôm nay ngài Hạ đến ?”
Chung Thư Ninh chỉ mỉm : “Ai mà chứ?”
Gần đây cô dồn hết tâm trí để chuẩn cho cuộc thi nên ít liên lạc với Hạ Văn Lễ.
Lần , thể đây là cuộc thi chuyên nghiệp duy nhất trong đời cô nên cô đương nhiên hy vọng Hạ Văn Lễ sẽ đến. Chỉ là sắp đến Trung thu, cô cũng bận rộn nhiều việc, vì chủ động mời.
Thế nên cô cũng hề rằng, lúc Hạ Văn Lễ đến Thanh Châu .