Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 103: Từng này tuổi rồi, giữ chút thể diện đi.

Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Thư Ninh hít sâu mấy , cố gắng điều hòa thở. Lý Khải nhận sự khác thường của cô, tưởng cô tập luyện quá sức, chân đau nên lo lắng hỏi:

“Trông cô lắm, thấy khó chịu trong ?”

“Không .”

mà…”

“Anh lấy giúp chỗ thuốc Bắc mua , chắc giờ nấu xong .” Cô cố nén cảm xúc.

Lý Khải còn do dự nhưng thấy cô kiên quyết, đành rời quên dặn dò cô chờ tại chỗ .

từ miệng của Hạ Văn Dã, bên cạnh Hạ Văn Lễ phụ nữ nào.

Anh là cao quý, tuổi cũng còn nhỏ, hiện giờ còn giữ chức vụ quan trọng…

Sao thể từng gặp cám dỗ?

Bên cạnh con gái khác cũng là chuyện thường tình.

Cho nên khi Chung Minh Diệu Hạ Văn Lễ thích cô, cô cũng dám hỏi , chỉ sợ cuối cùng tự rước lấy nhục.

Meivory

Đã là kết hôn theo thỏa thuận thì nên điều, giữ chừng mực.

Cô cúi đầu tiếp tục ăn nhưng đầu óc kiểm soát mà cứ nghĩ mãi:

Người phụ nữ bên cạnh Hạ Văn Lễ là ai, dung mạo thế nào, giọng thì mềm mại quyến rũ, chắc chắn là kiểu xinh nổi bật … Rốt cuộc họ quan hệ gì?

Chỉ là tình một đêm ?

Hay vẫn đang giữ liên lạc từ lâu?

Trong đầu Chung Thư Ninh đầy rẫy những dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Mãi đến khi cảm nhận xuống đối diện, Chung Thư Ninh mới ngẩng đầu. Cô cứ tưởng là Lý Khải , nào ngờ là một khiến cô bất ngờ.

“Tổng giám đốc Chung, đây chỗ của ông.”

Người đến là Chung Triệu Khánh.

Ngoài việc luyện múa ở nhà, Chung Thư Ninh thỉnh thoảng mới đến phòng tập bên ngoài, mà Thanh Châu lớn, dò xem cô đang ở khó.

Chung Triệu Khánh gượng gạo. Ông mặc vest nhưng cổ áo và khuỷu tay đầy nếp nhăn, rõ ràng lâu chăm sóc. Tóc mai bạc nhiều hơn , trông tiều tụy già nua.

Lúc , nhân viên phục vụ tới châm nước, hỏi ông cần gọi món .

cần.” Ông mỉm lắc đầu.

cùng ông , phiền đưa sang bàn khác giúp .” Chung Thư Ninh chung bàn với ông chút nào.

Nhân viên khó xử nhưng vẫn cố lên tiếng: “Thưa ngài, là ngài…”

chỉ xin 5 phút thôi!” Chung Triệu Khánh thẳng Chung Thư Ninh.

con gặp , cũng chẳng chuyện.”

ít con cũng nên nghĩ đến Minh Diệu một chút chứ.”

Chung Thư Ninh nhướng mày ông : “Chỉ 5 phút.”

Chung Triệu Khánh lập tức mỉm .

Ánh mắt ông quét từ xuống , đánh giá con gái mặt - xinh , điềm tĩnh, khí chất đầy : “Dạo con sống cũng đấy?”

“Ông cố tình tìm , chắc chỉ để hỏi sống thế nào nhỉ?” Đâu Chung Thư Ninh đoán . Hôm nay Chung Minh Diệu với cô về tình hình nhà họ Chung, cô lờ mờ hiểu dụng ý của ông .

“Nếu ông cứu Chung thị thì bất lực.”

Hạ Văn Lễ thì thể!” Chung Triệu Khánh vội .

“Chỉ cần chịu tay, công ty vẫn còn cứu . lớn tuổi, công ty cũng là để cho Minh Diệu thôi. Con đoạn tuyệt với cũng nhưng con thật sự mặc kệ Minh Diệu ?”

“Minh Diệu đối xử với con cũng tệ. Nếu công ty phá sản, thằng bé cũng khá hơn .”

“Chỉ thôi, giúp một …”

Chung Triệu Khánh thật sự hết cách nên mới tìm đến cô.

Ông mím môi thật chặt, hồi lâu mới gượng bốn chữ:

“Coi như xin con.”

Đối với ông , việc cúi đầu chữ “xin” với Chung Thư Ninh là chuyện khó khăn vô cùng.

Chung Thư Ninh chỉ nhạt: “Ông cũng tin đồn bên ngoài chứ?”

cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời để ngài Hạ g.i.ế.c thời gian khi rảnh rỗi mà thôi.”

“Tâm trạng thì thưởng cho vài quả ngọt.”

“Tâm trạng vui, hoặc thấy chán thì bất cứ lúc nào cũng thể đuổi ngoài.”

“Chuyện thương trường, cái gì cũng liên quan chằng chịt với . Ông nghĩ lấy tư cách gì để mở miệng nhờ giúp? Anh sẽ ? Ông đánh giá cao quá đấy.”

Chung Triệu Khánh nghẹn lời.

Những điều cô

Quả thực lý.

Nếu như Hạ Văn Lễ chỉ xem cô là đồ chơi thì một khi dính đến lợi ích kinh tế, chắc chắn sẽ bỏ mặc cô chút do dự.

Chung Thư Ninh thản nhiên tiếp lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-103-tung-nay-tuoi-roi-giu-chut-the-dien-di.html.]

“Hơn nữa, với phận hiện tại của , nếu chen chuyện ăn của thì chắc chắn sẽ thấy vượt giới hạn.”

“Ông và bà Lưu là vợ chồng chính thức mà ông còn chẳng nhúng tay việc công ty, huống chi và ngài Hạ chỉ quan hệ mập mờ như , dám mở miệng ?”

Chung Triệu Khánh nghiến chặt răng:

“Công ty thật sự sắp chống đỡ nổi nữa , ngay cả căn nhà đang ở cũng đem thế chấp.”

“Vậy thì ông cứ nộp đơn xin phá sản .”

“Không đời nào!”

Chung Triệu Khánh lập tức kích động, đó đột nhiên : “Chắc co tiền đúng ?”

Chung Thư Ninh dùng đũa khẩy mấy cọng rau mặt, đáp.

“Vậy con cho một triệu .”

Chung Thư Ninh thấy ông buồn thật sự. Cái giọng điệu, nét mặt , y hệt như ngày xưa - Vẫn là cái kiểu lệnh, hách dịch, coi là bề .

lấy lý do gì để đưa tiền cho ông?”

“Dù cũng nuôi con ngần năm!”

trả đủ cả tiền nuôi dưỡng .”

“Dù từng với con nhưng bao năm sống cùng một nhà, nay con vẫn là một đứa trẻ lương thiện…”

Chung Thư Ninh bật : “Chính vì quá lương thiện nên mới rơi kết cục như đấy.”

“Thư Ninh, con là đứa bụng… Mấy họ hàng bên nhà họ Phùng cứ bám riết chịu . Nếu tiền dỗ cho họ yên , họ sẽ ở lì trong nhà chịu rời …”

Chung Thư Ninh chỉ liếc điện thoại một cái: “Tổng giám đốc Chung, 5 phút . Mời ông cho.”

“Mày đúng là quá nhẫn tâm!”

cho ông 5 phút là nể mặt A Diệu.”

lúc tâm trạng đang tệ, Chung Thư Ninh đặt mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh tanh: “Tổng giám đốc Chung, ông cũng từng tuổi , giữ chút thể diện .”

“Mày…” Sắc mặt Chung Triệu Khánh sượng trân.

“Đi xin khác thì thái độ cho dáng xin.”

“Đã giơ tay mượn tiền còn vẻ đúng lý hợp tình như thế…”

là quá trơ trẽn.”

Chung Thư Ninh liếc thấy Lý Khải , cô lập tức dậy định rời .

Chung Triệu Khánh khó khăn lắm mới chặn cô một , định ngăn nhưng khí thế sắc lạnh Lý Khải dọa cho lùi bước.

Trên đường trở về Lan Đình, Chung Thư Ninh nghiêng đầu ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn chẳng khá hơn là bao.

Lý Khải cứ tưởng là vì Chung Triệu Khánh nên cô mới như .

Mãi cho đến khi điện thoại cô vang lên, là cuộc gọi từ Hạ Văn Lễ.

Trái tim cô khẽ run lên một chút, cô hít sâu một , cố gắng nở nụ bắt máy:

“A lô?”

“Em đang ở nhà ?”

“Không, em ăn tối ở ngoài, giờ đang đường về.” Chung Thư Ninh cắn nhẹ môi, cuối cùng vẫn nhịn mà hỏi: “Anh đang ở công ty ?”

“Anh ở nhà.”

“Nhà cũ ?”

“Nhà riêng của . Ông nội thích càm ràm, can thiệp chuyện chuyện . Phần lớn thời gian đều ở nhà riêng.”

“Anh sống một ?” Chung Thư Ninh hỏi với vẻ thờ ơ như thể chỉ thuận miệng.

“Không thì ?” Giọng Hạ Văn Lễ mới tỉnh ngủ, giọng còn khàn khàn, mang theo chút uể oải: “Hôm nay đến trại trẻ mồ côi thế nào?”

“Cũng . Gần Trung thu nên em mua ít bánh với đồ chơi mang qua, bọn nhỏ vui lắm.”

Chung Thư Ninh cố tỏ nhẹ nhàng thoải mái nhưng khi cúp máy, trong lòng trống vắng.

Cô chỉ còn ngừng nhắc nhở chính :

Chung Thư Ninh, đủ.

Ngài Hạ cho mày từng đó là quá nhiều .

Giữa hai chỉ là vợ chồng theo thỏa thuận, đừng tự ảo tưởng phận của .

Cùng lúc đó, trong biệt thự Di Viên.

Hạ Văn Lễ pha xong cà phê, liếc mắt phụ nữ đang chiếc ghế cao cạnh quầy bar, gì, định thẳng về thư phòng để việc.

gọi : “Hạ Văn Lễ!”

“Cửa ở đó. còn việc , thể tiễn.”

“…”

Người phụ nữ cũng giận, chỉ chống cằm bằng một tay, chậm rãi cất tiếng:

“Hình như vợ yêu thì ?”

Loading...