Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 102: Bên cạnh Hạ Văn Lễ có người phụ nữ khác?

Cập nhật lúc: 2025-08-16 05:43:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên nhân cụ thể là gì, Chung Minh Diệu cũng .

thì trong ấn tượng từ nhỏ của , cứ cách một thời gian vị viện trưởng Hách sẽ đến nhà họ, là đến thăm, nào cũng mang cho chị gái một ít quà nhỏ và dĩ nhiên cũng phần.

Chung Minh Diệu là trẻ mồ côi, những tình cảm, thể nào đồng cảm .

Đối với chị gái mà , vị viện trưởng Hách đặc biệt.

, dù thích, cũng bao giờ .

Viện trưởng Hách gần 60, tóc ngắn, dáng đậm, lên trông hiền từ, cộng thêm giọng dịu dàng thiết nên bọn trẻ đặc biệt quý mến bà .

“Mẹ Hách.” Chung Thư Ninh lễ phép chào hỏi bà : “Xin , con cứ luôn thất hẹn, vốn dĩ con nên đến đây sớm hơn.”

“Mẹ con bận mà, .”

Chung Thư Ninh chơi với bọn trẻ một lúc mới theo viện trưởng Hách văn phòng.

Khi cánh cửa đóng , cả thế giới như chìm tĩnh lặng. Qua khung cửa sổ, vẫn thể thấy Chung Minh Diệu đang chơi đu với mấy đứa trẻ.

“Ninh Ninh, dạo con sống ?” Viện trưởng Hách rót cho cô một ly nước.

“Cũng ạ.”

“Chân con ? Mẹ lo cho con lắm nhưng ở đây nhiều việc quá, mãi dứt . Nghe con tham gia thi đấu, chân chịu nổi ? Tuyệt đối đừng cố quá sức nhé.”

“Con mà. Sức khỏe của thế nào ạ?”

Vốn dĩ viện trưởng Hách đến tuổi nghỉ hưu từ hai, ba năm nhưng bà nỡ xa bọn trẻ nên vẫn tiếp tục việc.

“Tuổi cao, khó tránh khỏi những lúc lực bất tòng tâm, sẽ cố gắng hết sức.”

Viện trưởng Hách mỉm : “Nhìn thấy bọn trẻ sống mãn nguyện .”

Sau một hồi hỏi han khách sáo, viện trưởng Hách mới lên tiếng thăm dò.

“Rốt cuộc tại con và Chu Bách Vũ chia tay thế? Vì Chung Minh Nguyệt ? Hay là vì qua rõ ràng với phụ nữ khác? Sao đột nhiên con ở bên một họ Hạ ?”

“Khoản tiền dùng danh nghĩa của con quyên góp cho chúng là do đưa, ?”

Chung Thư Ninh chỉ mỉm : “Chuyện giữa con và , một hai câu cũng thể , đừng hỏi nữa ạ.”

“Vậy với con ?”

“Cũng ạ.”

Viện trưởng Hách đánh giá cô: “Ninh Ninh, con lớn lên, con đừng lừa đấy nhé.”

“Sao con thể lừa ạ?”

“Tuy gặp ngài Hạ đó nhưng gặp Trần đến quyên góp , cảm thấy họ đều đơn giản. Con ở bên một như , cẩn thận đấy.”

Chung Thư Ninh những lời , khỏi sững sờ.

“Anh Trần ạ?”

Cô thấy Trần Tối là khá .

“Cũng gì, chỉ là cảm thấy dễ chọc thôi.”

thì Trần Tối cũng là trợ lý đặc biệt của Hạ Văn Lễ, hòa nhã thiện với Chung Thư Ninh là vì cô phận đặc biệt. Còn khi đối mặt với khác, luôn công tư phân minh nên đương nhiên sẽ nghiêm túc hơn.

Giọng điệu của viện trưởng Hách rõ ràng là trong lời ẩn ý.

“Ninh Ninh, tuy tại con ở bên nhưng lời đồn bên ngoài lắm. Mẹ vẫn khuyên con một câu, những nhân vật lớn, như chúng quyền thế, gia thế, đắc tội nổi .”

“Nghe nhà họ Hạ đó là hang rồng miệng cọp, con cứ như theo …”

“Sau chắc chắn con sẽ chịu ấm ức.”

Chung Thư Ninh mím chặt môi.

Trước đây, lúc cô ở bên Chu Bách Vũ, viện trưởng Hách từng những lời .

Nhà họ Chu ở Thanh Châu sức ảnh hưởng nhỏ, khi theo đuổi cô, Chu Bách Vũ cũng từng quen vài cô bạn gái, tin đồn tình ái cũng ít.

Đang yên đang lành, cái lý lẽ chứ.

“Ninh Ninh, con…” Viện trưởng Hách vẻ bâng quơ, hỏi: “Chẳng lẽ con định theo đến Bắc Kinh định cư ?”

“Có lẽ ạ.”

“Hai đứa thể bên lâu dài ?”

Chung Thư Ninh trả lời, chỉ im lặng .

Nhận thấy ánh mắt khác lạ của cô, viện trưởng Hách lập tức mỉm .

“Con xem , lớn tuổi nên lo chuyện bao đồng. Bọn trẻ các con việc, chắc chắn suy nghĩ của riêng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-102-ben-canh-ha-van-le-co-nguoi-phu-nu-khac.html.]

“Con cứ coi như linh tinh, đừng để trong lòng nhé.”

Rồi viện trưởng Hách lập tức đổi sang một chủ đề khác: “Gần đây, nhà họ Chung xảy ít chuyện. Mẹ cũng ngờ vợ chồng họ đối xử với con như . Mỗi đến nhà thăm, con gì hết ?”

Chung Thư Ninh thói quen chỉ báo tin vui chứ báo tin buồn.

Đối với những đứa trẻ như họ, nhận nuôi là một điều .

Phải đủ, ơn.

gần đây, nhà họ Chung cũng xảy ít chuyện…”

Hai trò chuyện một lúc, nhưng Chung Thư Ninh cứ cảm thấy hôm nay viện trưởng Hách gì đó kỳ lạ một cách khó hiểu.

Mãi cho đến khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, cảm giác vẫn tài nào xua .

Hẳn là Trần Tối và bà chỉ mới gặp một , hơn nữa còn là đến để quyên góp, thể kết luận là dễ chọc ? Hay là trong chuyện hiểu lầm gì?

Chung Minh Diệu nhận sự khác thường của chị, bèn hỏi: “Chị, viện trưởng Hách gì với chị ?”

“Chỉ là chuyện phiếm thôi.”

Chung Minh Diệu tin chỉ là chuyện phiếm.

Trước đây, mỗi năm nhà đều quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi, đó sẽ đến chụp một đoạn video hoặc vài tấm ảnh để tuyên truyền từ thiện. Viện trưởng Hách khéo léo lấy lòng đôi bên, còn ăn .

Trong khung ảnh treo tường của trại trẻ mồ côi, quanh năm đều ảnh chụp chung của bà với bố .

Lần đến, phát hiện tất cả ảnh gỡ xuống.

Meivory

Dù nhà họ sa cơ thất thế nhưng những năm qua cũng thật lòng thật quyên góp tiền, cần thế lợi như chứ.

Chung Thư Ninh tập múa, Chung Minh Diệu bèn đưa cô đến phòng tập.

Cô hễ bắt đầu tập là quên cả thời gian.

Lúc Lý Khải đến đón cô, trời tối hẳn. Cô về thẳng Lan Đình mà ghé một tiệm thuốc Bắc ở gần đó.

Nhân viên tiệm thấy cô thì mỉm : “Hôm nay cô Chung mua gì ạ? Trầm hương và hoa quế mới về lắm đó.”

“Được ạ, cô lấy thêm cho một ít An tức, Bạch cập, Quế bì…”

Nhân viên ghi từng thứ: “Cô cần xay thành bột ạ?”

Chung Thư Ninh gật đầu.

Xay thẳng thành bột sẽ tiện cho cô hương hơn.

Việc lấy dược liệu xay thành bột mất khá nhiều thời gian nên cô sang một quán ăn gần đó. Cô mời Lý Khải ăn cùng nhưng từ chối, chỉ chờ ở cách đó xa.

Lúc nào ăn cơm một cũng nhàm chán. Cô xem điện thoại một lát, tay cầm đũa ngừng gẩy mấy cọng rau mặt, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Hạ Văn Lễ.

Giờ , nếu nghỉ ngơi thì chắc cũng dậy nhỉ.

Điện thoại kết nối nhưng cứ đổ chuông mãi mà trả lời.

Có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi, là đang bận nhỉ?

Chung Thư Ninh đang định ngắt máy thì cuộc gọi kết nối. Cô còn nhận cảm thấy vui mừng, đang định lên tiếng thì đầu dây bên vang lên giọng của một phụ nữ.

“Xin chào.” Giọng nhẹ nhàng, nũng nịu quyến rũ.

Bàn tay cầm đũa của Chung Thư Ninh đột ngột khựng , mãi đến khi một chiếc đũa trượt khỏi tay, rơi xuống đĩa tạo nên một tiếng “keng” giòn tan, cô mới sực tỉnh.

“Alô?” Thấy cô mãi lên tiếng, bên hỏi thêm một câu.

Chung Thư Ninh liếc điện thoại gọi, đúng là của Hạ Văn Lễ: “Đây là điện thoại của ngài Hạ ?”

“Tìm Văn Lễ ? Anh đang nghỉ ngơi, cô chuyện gì gấp ? Có cần gọi dậy ?”

Giây phút , đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.

Cô chỉ một tiếng: “Không cần .”

Rồi tắt máy.

Thế nhưng giọng của phụ nữ cứ quanh quẩn bên tai cô, xua .

Nghỉ ngơi ư? Là đang ngủ ?

Bên cạnh còn phụ nữ khác?

cúi đầu, siết chặt đôi đũa trong tay, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng một nỗi chua xót khôn tả như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Cô chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c vô cùng ngột ngạt, như thể thứ gì đó đang siết chặt lấy trái tim .

Không khí dường như trở nên ngưng trệ trong phút chốc, nụ bên môi cô dần cứng , ngay cả việc cầm đũa cũng trở nên gượng gạo.

Cảm giác , cô từng bao giờ.

Loading...