Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 100: Rơi vào lưới tình, lún sâu vào rồi...
Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:41:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô câu của trêu cho ngượng, Chung Thư Ninh chuồn phòng vệ sinh, lúc mới phát hiện n.g.ự.c mấy vệt đỏ.
Cô chỉ nghĩ rằng sớm muộn gì chuyện quan hệ cũng sẽ xảy nhưng với mối quan hệ của hai , con là chuyện phù hợp nên chắc chắn dùng biện pháp phòng tránh.
Mở vòi nước, cô vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Chung Thư Ninh dần bình tĩnh , trong đầu ngừng vang lên những lời Chung Minh Diệu từng .
Ngài Hạ thích cô...
Mà là kiểu thích bình thường.
Cô hỏi nhưng sợ một khi mở lời, câu trả lời nhận sẽ là phủ định, khi đó quan hệ của hai chắc chắn sẽ khó xử.
Cô dám đánh cược.
…
Ngày hôm , hai vợ chồng tiễn ba họ.
Chung Thư Ninh tặng Lương Gia Nhân một chuỗi hạt thơm do chính tay cô .
Cô cũng chuẩn một ít thẻ hương và hương tăm, nhờ Lương Gia Nhân chuyển cho bà cụ Hạ: "Trong hương vải, thu nên con thêm chút thẻ hương hoa quế, còn cả Nhị Tô Cựu Cục và Tuyết Trung Xuân Tín nữa."
"Dì sẽ mang đến tận tay cho bà cụ."
"Chú Hạ, con thấy dạo gần đây chú nghỉ ngơi . Con một ít Nga Lê Trướng Trung Hương, khi ngủ đốt một ít sẽ giúp ngủ ngon hơn."
Hạ Bá Đường kinh ngạc.
Vốn dĩ ông lạ giường nhưng từng với ai, ngờ Chung Thư Ninh để ý thấy.
Xem , vẫn là con gái chu đáo.
Hạ Văn Dã bên cạnh chờ mãi, Chung Thư Ninh chỉ : "Tiểu Dã , chúc em học hành tiến bộ trong kỳ học mới nhé."
"Chị dâu, chị nghiêm túc đấy ?"
"Rốt cuộc thằng nhóc gì thế? Ở đây lâu như , gây cho chị bao nhiêu phiền phức mà còn chìa tay đòi quà ?" Hạ Bá Đường lạnh lùng hừ một tiếng.
" con cũng mang niềm vui cho chị mà."
Chung Thư Ninh chỉ , ghé sát , nhỏ: "Quà của em, của em sẽ đưa cho em."
Mãi cho đến khi lên xe rời , Hạ Văn Dã vẫn nhận món quà nào.
Cậu dám mở miệng đòi cả của , sắp uất ức c.h.ế.t đến nơi .
Vừa khỏi cổng khu biệt thự Lan Đình, điện thoại của Hạ Văn Dã rung lên, là một tin nhắn chuyển tiền mà cả gửi tới.
Mắt lập tức sáng rực lên.
Cậu gửi tin nhắn cho trai: [Cảm ơn cả, đầu tiên em hiểu thế nào là thành đại gia một đêm!]
[Cảm ơn cả mang ấm đến cho em!]
[Không hổ là của em, rộng rãi ghê, bảo vợ!]
…
Bên trong Lan Đình.
Vợ chồng Hạ Bá Đường và Hạ Văn Dã rời , căn biệt thự rộng lớn lập tức trở nên vắng lặng.
Chung Thư Ninh ngả tựa sofa, thở phào một thật dài.
Hạ Văn Lễ liếc cô, giọng thản nhiên:
“Họ , em vui lắm hả?”
“Cũng hẳn.” Cô lắc đầu: “Em chỉ thấy nhẹ nhõm hơn chút.”
Dù thì cũng cần tiếp tục diễn nữa.
Hạ Văn Lễ cô, ánh mắt sâu lặng nhưng cuối cùng thêm gì.
Màn kịch kéo dài quá lâu, lâu đến mức khiến cô gần như tin là thật.
Chung Thư Ninh từng chịu tổn thương, cô sợ bản lún quá sâu.
Nếu nhập vai quá mức, bản thể thoát , còn đối phương thì thể dễ dàng rút lui bất cứ lúc nào.
Hiện tại, Chung Thư Ninh vòng chung kết, lịch thi rơi Trung thu. Thời gian gấp rút, cô cần tranh thủ luyện tập.
Meivory
Còn Hạ Văn Lễ thì nước ngoài công tác vài ngày, đó trở về Bắc Kinh ở ít hôm, hai hiếm khi gặp .
Trước đó, vì ở bên quá nhiều, cô dần quen với sự hiện diện của . Bây giờ đột nhiên bận rộn, cô thấy quen.
Nói là diễn kịch nhưng ai dám chắc trong đó tình cảm thật?
Buổi tối, cô trở về phòng, căn phòng trống trải tĩnh lặng, lúc cô cứ ngẩn thật lâu.
Không ngủ thì dậy luyện nhảy, cho đến khi kiệt sức mới ngã xuống giường .
Tối hôm , cô giường, trăn trở vì một động tác múa nhưng chẳng hiểu nhớ đến Hạ Văn Lễ.
Giờ , ngủ ?
Anh đang gì nhỉ?
Cô cầm điện thoại, mân mê hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm gọi cho .
Lúc , Hạ Văn Lễ đang họp - Cuộc họp chuẩn cho một sự kiện quan trọng Tết Trung thu, bắt đầu từ ban ngày mà đến hơn 9 giờ tối vẫn kết thúc.
Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng, ai nấy đều mệt mỏi lẫn thấp thỏm nhưng ông chủ lên tiếng kết thúc, chẳng ai dám mở miệng.
Từng bước, từng lời đều như lớp băng mỏng.
Hai tháng gần đây, ông chủ gần như xuất hiện ở tổng công ty, là đang qua với một cô gái xinh múa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-100-roi-vao-luoi-tinh-lun-sau-vao-roi.html.]
Ông chủ bận yêu đương, các phòng ban cũng vì thế mà thả lỏng ít nhiều.
Cho nên, lúc đối diện với Hạ Văn Lễ, ai cũng thấp thỏm lo âu.
Nhất là khi trông vẻ mặt cực kỳ khó chịu, cứ như ngọn núi tuyết sắp sụp đổ, cả phòng họp căng như dây đàn.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại rung lên.
Mọi lập tức căng thẳng cực độ, trong bụng thầm rủa: Ai to gan thế , đang họp mà tắt chuông?
Không ngờ, Hạ Văn Lễ đưa tay cầm lấy điện thoại, áp lên tai, giọng vang lên:
“Alo.”
Âm thanh dịu dàng đến khó tin.
Cả đám trong phòng sững sờ, từ đến nay từng ông chủ chuyện với giọng điệu như thế.
Trần Tối liếc qua đám mặt mày đờ đẫn , thầm lạnh lùng hừ một tiếng trong bụng: Một đám từng thấy đời!
“Anh nghỉ ?” Đầu dây bên yên tĩnh đến mức Chung Thư Ninh cứ ngỡ sắp ngủ .
“Chưa, đang họp.”
“Vậy em cúp máy nhé.”
“Không , họp xong .”
Cả phòng họp: (ヾ????)
“Muộn thế , em còn ngủ?”
Hạ Văn Lễ hiệu cho giải tán, mới bước khỏi phòng họp.
“Em trằn trọc.”
“Cho nên em mới nhớ đến ?”
“…”
Thực , cách của Hạ Văn Lễ đúng. Bởi vì mấy hôm nay, Chung Thư Ninh vẫn thường vô thức nhớ đến .
Cô giường trò chuyện với , cụ thể những gì thì cô chẳng còn nhớ rõ, chỉ mơ màng ngủ quên lúc nào .
Mãi đến sáng hôm tỉnh dậy, cô mới phát hiện cuộc gọi vẫn cúp.
Cuộc trò chuyện kéo dài suốt cả đêm.
Cô cầm điện thoại lên, định tắt máy, thử gọi một tiếng:
“Alo?”
Không ngờ bên vẫn đáp .
“Em tỉnh ?”
Giọng của Hạ Văn Lễ vẫn lạnh nhạt như tuyết đầu mùa, thế mà lọt tai cô khiến tim ấm lên một cách khó tả.
“Anh vẫn còn ở đó ?”
“Ừ, đang thức đêm để nghiên cứu một vụ sáp nhập.”
Thật thì hiếm khi Chung Thư Ninh chủ động gọi cho , nỡ tắt máy.
Dù chỉ là qua điện thoại, chỉ cần tiếng thở khe khẽ của cô, cũng thấy đủ .
Hơn nữa, còn mong…
Khi cô thức dậy, đầu tiên cô thấy sẽ là .
“Hôm nay em vẫn luyện nhảy chứ?” Hạ Văn Lễ thức trắng cả đêm, đưa tay trán.
Dạo gần đây đang cai thuốc, mà cứ đến tối là bứt rứt chịu nổi.
Thèm thuốc, mà kẹo ngọt thì chẳng giúp ích mấy.
Trước đây, ngủ còn thể ôm cô trong lòng. Những lúc thèm thuốc, dường như cũng quá khó vượt qua.
“Em hẹn với A Diệu, sẽ ghé qua trại trẻ mồ côi một chuyến. Lâu thăm viện trưởng Hách, bà gọi cho em mấy .”
“Viện trưởng Hách…” Ngón tay Hạ Văn Lễ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc đến chuyện đó nữa.
Anh còn một cuộc họp sáng sớm, khi cúp máy còn dặn cô luyện nhảy thì luyện, đừng để bản quá mệt.
Chung Thư Ninh cầm điện thoại trong tay, mà lòng bình tĩnh nổi.
Bởi vì cô phát hiện, khoảnh khắc tỉnh dậy và thấy giọng , tim cô như đánh trống, phấn khích, vui mừng và xao xuyến đến rối bời.
Lúc Chung Minh Diệu đến Lan Đình đón cô, cửa thấy chị gái đang cầm hũ thức ăn cho cá mà ngẩn .
“Chị!”
“Hửm?” Chung Thư Ninh như lấy tinh thần, sang : “Sao em đến đây?”
“Em nhà lâu đấy. Chị đang nghĩ gì mà thẫn thờ ?”
“Không gì .”
“Vì cuộc thi múa ? Gần đây luyện tập vất vả quá, là lâu thi nên hồi hộp?”
“Không vì cuộc thi.”
“Vậy là vì đàn ông .”
“…”
“Lần , rể công tác cũng lâu thật.” Chung Minh Diệu tiến gần, hạ giọng : “Chị, chị nhớ ?”
“Chị đang rơi lưới tình đấy ? Lún sâu ?”