Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 37:---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 15:52:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Chước: "Tống sư , mấy năm gặp, tóc bạc ít đấy. Đã bảo ngày thường bớt thức đêm mà chịu . Nhìn Đại sư xem, cũng đầu bạc nhưng toát tiên khí. Huynh thì khác, tóc bạc già lắm."
Tống Thức Diêm lạnh: "Đệ còn mặt mũi mà ? Tu vi của kẹt ở Hóa Thần kỳ bao nhiêu năm , mãi mà chẳng tăng chút nào. Ta thấy cứ đà thêm trăm tám mươi năm nữa, tu vi đồ của còn cao hơn đấy."
"Không thể nào." Tuân Diệu Lăng vội vàng đỡ lời cho sư phụ nhà , "Trong truyền thuyết Đông Thần đạo quân cũng trăm tuổi mới Hóa Thần mà. Con còn kém xa đạo quân lắm." Nói đoạn, nàng chớp mắt, chuyển đề tài, " mà, ngài tu vi của sư phụ con ' tăng chút nào' là ý gì ạ? Chẳng lẽ tu vi của sư phụ con chỉ dừng ở Hóa Thần kỳ?"
Tống Thức Diêm bất ngờ hỏi ngược : "Đệ với con bé ?"
Trên mặt Tạ Chước chỉ giữ nụ mỉm chi.
Thế là Tống Thức Diêm trầm mặc, sang với Tuân Diệu Lăng: "Ta gì cả, ngươi cũng thấy gì hết."
Tuân Diệu Lăng: "..." Không chứ, các thậm chí lười đến mức thèm bịa chuyện để qua loa lấy lệ với một chút !
"Rút kiếm ." Tống Thức Diêm chuyển chủ đề một cách cứng nhắc, "Để xem thanh Tức Tâm của ngươi tu sửa thế nào ."
"Sư phụ?"
Thư Sách
"Ngoan nào A Lăng, lời Tống sư bá của con . Tống sư bá hiếm khi chịu bước chân khỏi Nguy Nguyệt Phong, khoản tu sửa Linh Khí thì ai giỏi hơn ."
Nhìn nụ mỉm mặt Tạ Chước, Tuân Diệu Lăng tỏng là quyết tâm chịu giải thích chuyện tu vi thụt lùi, đành mặt cảm xúc rút Tức Tâm kiếm , đặt lên bàn.
Trên bàn đá, thanh linh kiếm khẽ lóe lên những tia lưu quang.
Tuy rực rỡ linh quang như lúc Tuân Diệu Lăng mới gặp nó trong tháp Huyền Quang, nhưng những vết nứt bề mặt cũng còn đáng sợ như ban đầu nữa — Tuân Diệu Lăng tốn nhiều công sức mới tu sửa nó đến mức thể mang ngoài gặp .
Tống Thức Diêm rũ đôi mắt màu xanh nhạt xuống, hai tay nâng thanh linh kiếm lên, cẩn thận xem xét một lượt.
"Ngươi thế mà ngộ cách 'tàng kiếm ư cốt' (giấu kiếm trong xương), cũng coi như chút ngộ tính."
"Tàng kiếm ư cốt" là một trường phái phổ biến trong giới Kiếm tu. Một Kiếm tu trong quá trình tu hành sẽ luyện hóa bộ xương cốt cơ thể thành "Tiên cốt", từ đó "Tiên cốt" trở thành nền tảng cho một tu vi. Tiên cốt luyện thành, giấu linh kiếm trong xương, nhằm đạt đến cảnh giới và kiếm hòa một, gia tăng uy lực.
Tuân Diệu Lăng tu vi đủ, dốc hết lực luyện hóa kiếm cốt, đem Tức Tâm kiếm dung nhập trong xương để ôn dưỡng, giúp kiếm phục hồi nhanh hơn. Đồng thời, sự lưu chuyển linh khí của Tức Tâm kiếm đều thành bên trong cơ thể nàng, nhờ đó nàng mới thể miễn cưỡng "trộm" một chút linh lực từ miệng nó để tu luyện.
Quả thực là thiên phú phi phàm.
Tống Thức Diêm hiếm khi thưởng thức một t.ử nào, mặt cũng lộ chút vẻ ôn hòa.
"Ta tra cứu ghi chép tổ sư để ... Thanh Tức Tâm là vật Đông Thần đạo quân khi du lịch thời trẻ, nhưng khi đến tay ngài nó chỉ là một phôi kiếm. Đạo quân ngưng tụ thanh khí của thiên địa, dung hợp nhiều loại thiên tài địa bảo, luyện trăm ngàn mới khiến nó hiển lộ chân dung... Tức Tâm thành kiếm đêm trăng tròn, kiếm quang u buồn sắc lạnh, chỉ thôi cũng thể khắc chế sát tâm, trấn định ngưng thần."
Giọng Tống Thức Diêm khựng một chút, tiếp: " đó đạo quân phát hiện thanh kiếm trời sinh ưa thích thanh khí, ghét bỏ ma khí, ngược tác dụng khắc chế ma tu. Vì thế đạo quân vui mừng, dùng nó để chủ trì việc sát phạt."
Tuân Diệu Lăng: "..." Thiết lập "sát thần" của Đông Thần đạo quân lão gia ngài đúng là vững như bàn thạch thật.
"Thời đó giới Tu chân đại loạn, ít tu sĩ vì g.i.ế.c ma quá nhiều mà ma khí xâm nhập, d.a.o động đạo tâm. đạo quân bao giờ ma khí xâm nhiễm. Tu vi cao thâm của ngài là một nguyên nhân, nhưng kiếm Tức Tâm cũng công lao nhỏ. Tóm , thanh kiếm mối duyên quá sâu với sư môn chúng , ngươi cố gắng trân trọng, tận dụng hết khả năng của nó (vật tẫn kỳ dụng)."
"Đệ t.ử ạ." Tuân Diệu Lăng khiêm tốn , "Kính mong sư bá chỉ điểm cho con cách tu sửa nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-phu-ngay-ngay-cau-xin-ta-dung-pha-canh/chuong-37.html.]
"Các vết nứt bên ngoài kiếm liền khá , nhưng cốt kiếm bên trong vẫn đủ vững chắc." Tống Thức Diêm nheo mắt, "Ta cần Nguyệt Hàn Tinh, nước Long Uyên và Huyền Thiết Thiên Ngoại mới thể khôi phục nó về nguyên trạng. Chỉ là ba thứ đều là vật hiếm lạ, cho dù bỏ tiền lớn treo thưởng ở Cửa Hàng Vạn Quốc cũng chắc lấy ."
Cửa Hàng Vạn Quốc là thương hiệu cửa hàng lớn nhất tứ hải cửu châu, tin tức cực kỳ linh thông, chi nhánh ở tất cả các thành trì của nhân loại, thỉnh thoảng còn tổ chức các buổi đấu giá kỳ trân dị bảo.
Tạ Chước trầm tư một lát: "Nguyệt Hàn Tinh , từng thấy ở bí cảnh Bắc Hải." Nói đoạn, cực kỳ lạc quan, "Vừa khéo, bí cảnh Bắc Hải sắp sửa mở , phạm vi bí cảnh phong tỏa chủ yếu mở cho tu sĩ Kim Đan kỳ, con thể một chuyến xem ."
Tuân Diệu Lăng ngờ vực chỉ : "Luyện Khí kỳ cũng ạ?"
Tạ Chước nhẹ nhàng đáp: "Đương nhiên là , ký cái giấy sinh t.ử (cam kết sống c.h.ế.t tự chịu) là xong. Ấn trưởng lão của sư phụ vẫn ở chỗ con chứ? Con tự một cái đóng dấu , nộp lên Chấp sự đường để lưu hồ sơ là ."
Tống Thức Diêm: "?"
Tại ấn trưởng lão của Tạ Chước trong tay t.ử truyền?
Còn nữa, giấy sinh t.ử là thứ thể tùy tiện ký ?
Quả thực là hồ đồ!
C.h.ế.t hơn nữa là Tuân Diệu Lăng thế mà ngoan ngoãn gật đầu, thành thật xin sư phụ chỉ giáo về định dạng chuẩn của giấy sinh tử!
"Dừng ." Tống Thức Diêm sầm mặt quát, "Ba ngày nữa là đêm trăng tròn, thể dẫn linh khí của ánh trăng (nguyệt hoa chi linh) để tạm thời tu sửa kiếm Tức Tâm. Ngươi đừng ký cái giấy sinh t.ử vớ vẩn gì đó, nhân cơ hội mà thành thật Trúc Cơ tính tiếp!"
Tạ Chước và Tuân Diệu Lăng đồng loạt về phía .
"Vậy thì đa tạ sư nhiều lắm."
"Thật ạ? Đa tạ sư bá."
Tống Thức Diêm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ .
Ở thêm một giây nữa sợ sẽ cặp thầy trò chọc cho tức c.h.ế.t mất.
Tống Thức Diêm , Tạ Chước nhẹ nhàng lắc lư chén rượu trong tay, : "Thấy , Tống sư bá của con tuy lãnh ngạo cuồng quyến, nhưng tâm địa vẫn lắm."
Tuân Diệu Lăng gật đầu.
Tiếp đó, thần sắc nàng trở nên nhạt , hai tay chống lên mặt bàn đá lạnh lẽo: "Giờ Tống sư bá , sư phụ, nên trả lời câu hỏi nãy của con chứ?"
"... Câu hỏi gì cơ?"
Tạ Chước đầu , dường như bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo, dung nhan nhiếp hồn đoạt phách, đôi mắt như đêm xuân tĩnh lặng, ấm áp mà bình thản.
"Sư phụ già , tai nghễnh ngãng, rõ lắm."
"..." Tuân Diệu Lăng chọc cho ngứa cả răng.
Thực Tuân Diệu Lăng sớm để ý, phong cách hành sự ngày thường của Tạ Chước là lười quản sự, chi bằng là ru rú trong nhà (thâm cư giản xuất), ý tứ màng thế sự hồng trần.
Nàng vốn tưởng Tạ Chước là "lười cầu tiến" thật, ngờ đằng ẩn tình khác?
Tu vi của Tạ Chước cư nhiên từng thụt lùi ?
Thông thường tu sĩ thụt lùi tu vi, do trọng thương thì là do thọ nguyên sắp hết (sắp c.h.ế.t già)! Với vấn đề quan trọng như mà cũng giả câm vờ điếc cho qua chuyện ?